Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:14
Lượt xem: 131
Dương Nghị là người đi sau cùng, ánh mắt anh ấy nhìn Khương Chi rất phức tạp, nói: “Tính tình Vu Hân hơi trẻ con, cô ấy cũng không có bản lĩnh trêu chọc cô, hy vọng cô đừng so đo với cô ấy, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
Lần trước trong đồn công an ở trấn Đại Danh, Dương Nghị đã biết Khương Chi Tử đã không còn là Khương Chi Tử thời trung học nữa rồi.
Cô ấy có giao thiệp rất rộng, chỉ cần hơi lộ ra chút tiếng gió thì có thể lật tung toàn bộ trấn Đại Danh này, trận phong ba trong trấn hiện nay còn không phải bắt đầu từ cô sao?
Khương Chi hơi cau mày, lạnh lùng cười nói: “Tính tình trẻ con hả? Anh đã từng gặp đứa trẻ nhà nào lại có tính nết như cô ta chưa? Da mặt quá dày.”
Dương Nghị nghẹn họng, thật sự không nói nên lời.
Vu Hân nhắm mắt theo sát bên người Dương Nghị, đưa tay vòng lấy cánh tay anh ấy, vừa muốn mở miệng tranh luận nhưng đã bị ánh mắt sắc bén, lạnh giá của Khương Chi dồn ép đến mức phải lùi về.
Khương Chi cũng không nói tiếp, cô kéo Tiểu Qua và Tiểu Diệu trở về ghế ngồi của mình.
Dương Nghị hơi ngừng lại, hất tay Vu Hân ra, sải bước đi.
Vu Hân nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ấy thì nhịn không được che mặt khóc thành tiếng.
Mấy người bạn học kéo cô ta về chỗ ngồi, nhỏ giọng an ủi, đồng thời cũng không quên căn dặn: “Tiểu Hân, cậu đừng đối đầu với Khương Chi Tử nữa, cậu còn không thấy phía sau cô ấy có chỗ dựa sao?”
“Đúng vậy, đó đều là những lãnh đạo mà bình thường chúng ta không thể gặp mặt được, cậu cần gì còn muốn làm khó cô ấy?”
“Chẳng phải Khương Chi Tử xuất thân từ gia đình bình thường sao, làm thế nào có thể quen biết các lãnh đạo như thế?”
“… Các cậu còn nhìn không ra à? Con trai của Khương Chi Tử và lãnh đạo cấp cao vừa rồi có nét giống nhau.”
“Ôi! Cậu không muốn sống nữa sao? Còn dám nói bậy bạ như thế?”
“…”
Một đám bạn học rụt đầu như chim cút, giống như đã trộm tìm hiểu được một bí mật to lớn gì đó, cả đám giống như vừa được đả thông hai mạch nhâm đốc*, trên mặt cả đám đều lộ vẻ khiếp sợ, trong thoáng chốc tất cả đã quên phải an ủi Vu Hân.
* Nhâm đốc là hai mạch quan trọng trên cơ thể con người, một mạch thâu tóm các thần kinh dương, một mạch thâu tóm các thần kinh âm.
Vu Hân cúi thấp đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y mình.
Con trai của lãnh đạo lớn sao?
Khương Chi Tử kia lại có phúc phần như thế sao? À, chắc chắn là làm tiểu tam rồi.
Đám người của Vu Hân bận rộn suy đoán và bàn tán, bình luận cũng không làm ảnh hưởng đến Khương Chi, dù sao chỉ cần đừng để cô nghe thấy là được.
Giờ cơm trưa trong nhà hàng quốc doanh có vẻ im ắng, rất ít khi nhà hàng có lúc yên tĩnh thế này.
Sau bữa cơm trưa, Khương Chi nhìn giữa hai đầu lông mày Tiểu Diệu lộ vẻ mệt mỏi nên cô chuẩn bị ngồi xe quay về bệnh viện.
Chuyện cần giải quyết trong chuyến đi này đều đã được giải quyết, cô mua được máy móc, còn lại chỉ cần bàn giao lại cho Phó Đông Thăng hoàn thiện là được, chờ tất cả được chuẩn bị sẵn sàng, nhà xuất bản Thanh Phong Du có thể khai trương rồi.
Khương Chi lấy một ngàn trong túi mình ra đưa cho Phó Đông Thăng, nói: “Ông giữ số tiền này đi, những gì cần chuẩn bị thì hãy chuẩn bị, đến lúc đó cũng không cần chạy đến huyện Thấm tìm tôi.
Phó Đông Thăng nhận tiền, ông ấy vỗ ngực, nói rất chắc chắn: “Được! Bà chủ yên tâm!”
Ông ấy hoàn toàn tự xem bản thân mình làm cấp dưới của Khương Chi, cách xưng hô cũng đổi từ “Tiểu Khương” thành “bà chủ”.
Khương Chi gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu gặp phải chuyện phiền phức gì đó thì đến ủy ban thị trấn tìm Thi Ninh Chu, hãy nói là Khương Chi tìm anh ấy.”
Cô ở huyện Thấm, không có cách nào phân thân đến đây, nếu Thi Ninh Chu đã lên tiếng trước thì cô cũng không cần khách sáo với anh ấy nữa
Mẫn Tử Nghi không nhảy ra nữa thì thôi nhưng nếu anh ta vẫn tiếp tục “không yên phận”, trong tay cô lại có lá bài vương lớn như thế, không biết tận dụng thì đúng là lỗ nặng, huống hồ nói không chừng người cha bịp bợm của Mẫn Tử Nghi sẽ mau chóng ngã ngựa.
Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng rất thú vị, tốc độ phát triển rất nhanh.
Phó Đông Thăng cũng lập tức nghĩ ngay đến Mẫn Tử Nghi, ông ấy vội nói: “Tôi biết rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-171.html.]
Khương Chi không nói gì thêm, chỉ dẫn Tiểu Qua và Tiểu Diệu lên xe taxi.
…
Lúc ba mẹ con họ trở lại bệnh viện thì đã là hai giờ chiều.
Tiểu Diệu nằm trên giường bệnh, mí mắt đã cụp xuống, cậu bé buồn ngủ nhưng vẫn nói: “Mẹ, chờ con ngủ một giấc, đến khi con thức dậy, mẹ có thể dẫn con đi gặp anh cả không? Con nhớ anh ấy rồi.”
Tiểu Qua nghe xong cũng trở mình, ngồi dậy từ trên giường, chăm chú nhìn Khương Chi: “Con cũng muốn đi.”
Cậu bé đã không tính toán những lời nói khi đó nữa rồi.
Khương Chi xoa đầu Tiểu Diệu, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ban đầu mẹ cũng có dự định như vậy, nếu bác sĩ đã cho phép con ra ngoài, chắc chắn mẹ sẽ đưa con đi gặp Hổ Tử, nói không chừng con còn giúp mẹ thuyết phục được Hổ Tử, đúng không?”
Tiểu Diệu miễn cưỡng lên tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng: “Nhất định con có sẽ làm được!”
Khương Chi khẽ cười, vỗ vỗ lên lưng hai nhóc con: “Ngủ đi, thức dậy rồi mẹ sẽ đưa hai đứa đến đó.
DTV
Có lẽ vì một ngày đi đường quá vất vả nên không bao lâu sau, hai nhóc con đã ngáy o o, ngủ rất say sưa.
Khương Chi đứng lên, xoa lưng mình, rồi đi đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn, lấy giấy bút ra.
Ngày đầu khai trương nhà xuất bản sẽ có tin tức và tiểu thuyết chống đỡ, ngoài ra cũng nên có một số tiêu điểm về thơ ca phù hợp với thời đại, như vậy mới có thể nương theo cơn gió đông mà phất lên, để người ta thấy được ánh sáng chói lóa của nhà xuất bản Thanh Phong Du.
Ngẫm nghĩ, Khương Chi đặt bút xuống viết (Gửi Cây Sồi) của Thư Đình.
Bài thơ được sáng tác gần thời đại này, cũng đại biểu cho tiếng lòng của nữ giới trong thời đại này.
[Nếu như em yêu anh
Sẽ không bao giờ như hoa lăng tiêu leo bám,
Mượn cành cao của anh để khoe khoang chính mình
…]
Khương Chi viết xong, cô vân vê trang giấy mỏng, vẻ mặt trầm lặng.
Cô nâng cằm mình, suy nghĩ không khỏi bay xa, cô suy nghĩ không biết Thi Liên Chu đã quay trở lại thủ đô chưa, có phải vai nữ CP của anh đang ở cùng một chỗ với anh không, có phải nội dung cốt truyện vẫn sẽ đi theo hướng mà cô đã biết không?
Cô vuốt lông mày mình, ném suy nghĩ này qua khỏi đầu, không muốn nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
…
Khương Chi dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, lúc này cô đã chìm vào một giấc mơ.
“Liên Chu, sao hôm nay anh về trễ như vậy?” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ đứng trước cửa chào đón Thi Liên Chu, mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt chất chứa tình cảm, dáng vẻ xinh đẹp, cao quý.
Trên mặt Thi Liên Chu không có biểu cảm gì, dù người phụ nữ nhiệt tình như thế nhưng trên mặt anh vẫn không có tình người.
Đôi môi nhỏ của anh hơi hé, thờ ơ hỏi: “Nam Lâm thế nào rồi?”
Người phụ nữ giật mình, ánh mắt hơi lóe lên, trong giọng nói cũng lộ cảm xúc thương cảm, buồn rầu vô cớ: “Vẫn như thế, suốt ngày cứ đóng rèm cửa, không chịu ra ngoài gặp ai, ăn cơm cũng phải đưa đến phòng, đứa nhỏ này… Ài…”
Thi Liên Chu nhíu mày, không nói lại điều gì, sải bước đi lên lầu.
Người phụ nữ đứng trong đại sảnh của biệt thự với đèn đuốc sáng trưng, trong tay cô ta cầm áo khoác Thi Liên Chu đã cởi ra, ngửa đầu nhìn dáng người cao ráo của anh dần biến mất ở đầu bậc thang, trên gương mặt sáng rực lập tức lộ vẻ đắng chát.
“Thi Liên Chu, chừng nào anh mới chịu nhìn em?”
Hình ảnh chợt chuyển.
Trong một gian phòng đen kịt, một thiếu niên ngồi trước cửa sổ sát đất, cậu ấy gập chân, ôm đầu gối mình, ánh mắt ngơ ngác xuyên qua khe hở chật hẹp của màn cửa nhìn ánh trăng bên ngoài.