Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:22
Lượt xem: 123
Quả nhiên.
Bà Anh vừa nghe Cận Phong Sa nói thì đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, gắt cuống họng lên kêu trời trách đất: “Cha của Phong Sa à, sao ông c.h.ế.t sớm như vậy, một tay tôi dọn phân, dọn nước tiểu của nó mà nuôi nó lớn, trái lại bây giờ nó muốn đối nghịch với người mẹ này, tôi không muốn sống nữa rồi!”
Cận Phong Sa nhìn thấy mẹ của mình làm loạn thì đầu đau nhức không thôi.
Cha anh ấy mất sớm, mà mẹ đã nuôi anh ấy lớn, đây cũng là lý do mà anh ấy rất ít khi làm trái ý bà ta.
DTV
Dư Hồng Mai lườm Cận Phong Sa một cái, cô ta lắc m.ô.n.g đi đến trước mặt bà Anh, nhẹ nhàng dìu bà ta đứng lên, ngoài miệng còn dùng giọng điệu của “người vợ” mà trách móc Cận Phong Sa: “Anh Phong Sa, dì cũng không dễ dàng gì, tuổi tác đã lớn, anh cũng không thể chọc dì tức giận hoài như thế.”
Cận Phong Sa lẳng lặng nhìn Dư Hồng Mai, đột nhiên anh ấy có cảm giác nếu mình lấy cô ta thì ngôi nhà này sẽ chỉ càng hỗn loạn hơn mà thôi.
Nhưng bà Anh không cảm thấy như vậy, bà ta ngồi lên ghế sô pha, kéo lấy tay Dư Hồng Mai, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô ta: “Vẫn là Hồng Mai hiểu chuyện, còn tốt hơn con trai ruột nhiều. Sau này cháu vào cửa thì cuộc sống của dì cũng có thể tốt hơn rồi.”
Sắc mặt Dư Hồng Mai đỏ ửng.
Cận Phong Sa mím chặt môi, không lên tiếng.
Bà Anh liếc nhìn anh ấy, giọng nói lạnh lùng: “Cận Cương Thiết không chuẩn bị đi theo mẹ nó sao?”
Cận Phong Sa đưa tay vuốt thái dương mình, anh ấy cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ có thể đừng quản chuyện của Cương Thiết được không ? Thằng bé là con của con, thằng bé muốn thế nào cũng còn có con quan tâm, mỗi ngày mẹ có thể dạo chơi trong cung tiêu xã, mua sắm của mẹ là được.”
Bà Anh càng tức giận nhưng nghe đến hai câu nói sau thì ngoan ngoãn hơn, chỉ lầu bầu: “Căn hộ này của con chỉ có hai phòng, con kết hôn với Hồng Mai, còn sinh con cái, vậy sẽ ở thế nào? Cả nhà chen chúc sao?”
Mà Dư Hồng Mai nghe Cận Phong Sa nói cho bà Anh đi dạo ở cung tiêu xã mua sắm gì đó thì trong đầu cô ta đã đau như nhỏ máu.
Nếu cô ta kết hôn với Cận Phong Sa, thì tiền anh ấy kiếm được chẳng phải đều thuộc về cô ta sao? Vì sao còn muốn cho bà Anh tiêu xài tiền của cô ta?
Trong đầu Dư Hồng Mai cảm thấy khó chịu nhưng con ngươi đảo một vòng thì mềm giọng nói: “Con thấy mẹ ruột của Cương Thiết cũng là người có tiền, nhìn cô ta ăn mặc, khí chất cũng là người xuất thân từ gia đình giàu có.”
Cô ta vừa nói, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của bà Anh.
Trong mắt bà anh lóe sáng, bà ta vội hỏi: “Con trai, người phụ nữ kia thật sự có tiền sao?”
Cận Phong Sa thấy hai người họ bắt đầu có ý đồ với Khương Chi thì sắc mặt cũng tái đi, không nhịn được mà bàn tay đã nắm chặt, anh ấy ghìm giọng nói: “Có tiền hay không cũng không liên quan đến chúng ta? Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến mẹ của Cương Thiết!”
Bà Anh không vui trừng mắt nhìn anh ấy: “Thế nào gọi là không có liên quan? Con nuôi con của cô ta một thời gian dài như vậy, nuôi con cái không tốn tiền sao? Không ăn không uống à? Con phải nói với cô ta, muốn đưa đứa nhỏ đi thì đưa tiền ra đây!”
Cơ thể Cận Phong Sa run rẩy, trong mắt đã ngập tràn lửa giận.
Nhưng anh ấy nhìn mái tóc đã hoa râm của mẹ mình, rốt cuộc cũng không phát tiết ra, chỉ hít sâu một hơi mà không muốn tiếp tục nhiều lời với họ nữa, anh ấy quay về phòng mình, lúc đi ra thì ôm gối đầu trong ngực, lạnh lùng nói: “Buổi tối con sẽ ngủ cùng phòng với Cương Thiết, hai người ngủ phòng con đi!”
Dứt lời, Cận Phong Sa cũng mặc kệ bà Anh có vui hay không, anh ấy gõ cửa phòng Hổ Tử:
“Cương Thiết, buổi tối cha ngủ chung phòng với con được không?”
Không bao lâu sau, một tiếng lách cách đã vang lên, cửa phòng đã được mở khóa.
Tâm trạng hỏng bét của Cận Phong Sa cũng tốt hơn rất nhiều, anh ấy mở cửa, bước vào, rồi thuận tay khóa trái cửa lại một lần nữa.
Bà Anh tức đến khó thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-175.html.]
Sắc mặt của Dư Hồng Mai cũng khó coi. Cô ta ở lại huyện Thấm này không được hai ngày, cô ta muốn thừa cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm với Cận Phong Sa nhiều hơn, tốt nhất là trong hai ngày này có thể xác định làm người yêu của anh ấy, đến lúc đó cô ta có thể danh chính ngôn thuận mà đến xưởng luyện thép rồi.
…
Cận Phong Sa vào phòng đã nhìn thấy Hổ Tử đang nằm sấp trên giường vẽ gì đó.
Trong hộp bút có tất cả năm cây bút màu, hiệu Tiên Hạc, cũng là dùng tiền Khương Chi mua cho.
Cận Phong Sa ném gối đầu lên giường, ngồi xuống cạnh Hổ Tử, thăm dò cậu bé: “Con đang vẽ cái gì đó?”
Trên trang giấy là vầng thái dương, có bãi có, có bông hoa, còn có hai người nắm tay nhau, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, đáng tiếc trình độ vẻ không được tốt lắm nên gương mặt hơi méo mó, nhìn rất buồn cười.
Chẳng qua chi tiết và đặc điểm thì vẫn có.
Ví dụ như, trên gương mặt người cao hơn có mộ vết sẹo, ở người thấp hơn thì có miệng hơn trệ xuống, nhìn rất lạnh lùng.
Cận Phong Sa ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn những nét vẽ ngây thơ, chưa thành thục của Hổ Tử mà cảm xúc của anh ấy cũng chập chùng, cũng cảm thấy đắng chát.
Hổ Tử hơi hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý: “Rất giống đúng không?”
Chính cậu nhóc cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu vẽ vời.
Cổ họng Cận Phong Sa hơi động đậy, ánh ấy lấy tay che mí mắt, sau đó lại thuận tay lau một cái, rồi lại móc từ trong túi mình ra một thứ được bao bọc lại bằng giấy báo, đưa cho Hổ Tử: “Cho con này. Cha không có bản lĩnh nên chỉ có thể cho con bấy nhiêu đây thôi.
Hổ Tử sửng sờ, cậu bé nhận lấy trong vô thức, ngoài miệng còn hỏi: “Cái gì vậy ạ?”
Bọc giấy vừa được mở ra thì một sấp tiền mười đồng được xếp ngay ngắn, chỉnh tề lập tức lộ ra, đếm sơ cũng khoảng ba bốn trăm đồng.
Vành mắt của Hổ Tử đau xót, cũng không nhìn anh ấy, cậu bé buồn buồn nói: “Con không cần!”
Giọng của Cận Phong Sa hơi nghẹn ngào, nhưng anh ấy cố gắng vực dậy tinh thần, thu lại cảm xúc của mình: “Cha nuôi con lâu như vậy, cũng không thể để con ra đi người không được, con cầm đi, thân thể của cha vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn có thể kiếm tiền! Chờ con cưới vợ, cha còn cho con tiền sính lễ nữa, có được không?”
Hổ Tử không kiềm chế được nữa, cậu bé ôm Cận Phong Sa khóc lớn, tiếng khóc khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Giọng nói của cậu bé ngắt quãng, mang theo sự ấm ức của trẻ con thường có: “Con không đi nữa! Con không muốn đi!”
Một một tia buồn bã hiện lên trong mắt Cận Phong Sa, anh ấy vuốt tóc Hổ Tử, khàn giọng nói: “Con đang nói mấy lời ngốc nghếch gì thế? Không phải con muốn đi học cùng mấy người em trai của mình nhất sao? Hơn nữa con đã hứa với em trai rồi mà, nam tử hán đại trượng phu, nói lời thì phải giữ lời!”
Hồ Tử khóc lóc thảm thiết, một lúc lâu vẫn không thể dừng lại.
Mặc dù hai cha con không có quan hệ huyết thống nhưng lại có duyên làm người thân này, lặng lẽ tiêu hóa nỗi buồn về cuộc chia ly sắp đến.
Không biết qua bao lâu, Hồ Tử dần dần ngừng khóc.
Hổ Tử đẩy tiền ra sau, cơ thể hơi co giật vì khóc quá lâu, cậu bé nói: “Con không cần số tiền này, cha sắp kết hôn rồi, không có tiền thì sao có thể cưới vợ được chứ? Con không thích Dư Hồng Mai, cha tiết kiệm thêm chút tiền, cưới một người vợ xinh đẹp đi?”
Vừa dứt lời, một người hiện lên trong đầu Hổ Tử: người mẹ “ác độc” của cậu bé.
Nghĩ như vậy, Hồ Tử bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Khương Chi Tử không mấy thành công trong việc làm người, nhưng bà ấy rất xinh đẹp. Nếu cha cưới bà ấy, con sẽ giúp cha để mắt đến bà ấy mỗi ngày, bà ấy tốt hơn Dư Hồng Mai.”
Khóe mắt Cận Phong Sa giật giật, nỗi buồn vốn có biến thành khóc không được mà cười cũng không xong.