Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:42
Lượt xem: 54
……
Nhà máy thép huyện Thấm.
Khương Chi quay đầu nhìn về phía Hổ Tử, im lặng một lúc rồi nói: “Ngày mai mẹ muốn đến tiễn ba con về Bắc Kinh, con có muốn đi cùng không?”
Hổ Tử trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Ông ấy không phải ba của con.”
Khương Chi nhìn thấy thái độ của cậu bé như vậy cũng không ép nữa, nhưng Tiểu Qua ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, dùng giọng điệu trẻ con của mình nói: “Con có thể đi tiễn ba được không?”
Trong mắt Khương Chi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cười nhẹ nói: “Tất nhiên là được rồi.”
Cô không ngờ rằng trong mấy đứa trẻ, Tiểu Qua sẽ là người đầu tiên tiếp nhận Thi Liên Chu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô lại cảm thấy điều này cũng là hiển nhiên.
Tình tình Hổ Tử bướng bỉnh, giống như một túi thuốc nổ ngầm, một khi không đồng ý với lời nói nào thì cậu bé lập tức sẽ nổ tung, qủa là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm và bướng bỉnh, muốn để cho nhóc con này tiếp nhận một người nào đó thực sự không phải là chuyện dễ dàng.
Cô tốn nhiều công sức như vậy, nhưng đến hiện tại cũng chỉ có thể khiến cho Hổ Tử không còn hận cô nữa, nhưng giữa hai mẹ con họ cũng không có cái gọi là quan hệ mẹ con thân mật gì cả.
Điều Hổ Tử mong muốn là có một người cha người mẹ luôn đặt nhóc con này lên hàng đầu, chiều chuộng cậu, yêu thương cậu, mang lại cho cậu cảm giác ‘an toàn’.
Nhưng cô không phải bậc cha mẹ sẽ làm như vậy.
Mà Thi Liên Chu càng không phải bậc cha mẹ sẽ làm như vậy.
Tính tình Thi Liên Chu lạnh nhạt, điều này có thể thấy được từ thái độ thản nhiên của anh khi đối diện với con của mình.
DTV
Cho nên, nếu muốn để Hổ Tử nhận người ba như Thi Liên Chu, e rằng đây sẽ là một chặng đường dài.
Mà trong tiểu thuyết, người duy nhất khiến cho Hổ Tử mở lòng và hoàn toàn chấp nhận, ngoại trừ mấy đứa em trai ra thì chỉ có Tưởng Nguyên Trinh.
Kế sách phủng sát [1], luôn có thể g.i.ế.c người mà không thấy máu, đồng thời có thể khiến bản thân có thanh danh tốt.
[1] Kế hoạch phủng sát : Là kế hoạch mặt ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng một người nào đó một cách quá mức khiến người đó cảm thấy tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến bản thân bị thụt lùi, bị mất thiện cảm trong mắt người khác, thậm chí làm cho người kia sa đọa.
Tình tình Tiểu Diệu là tinh tế nhất, nhưng cũng không thích nói chuyện, có chút cố chấp, trong lòng cậu bé không có khái niệm gì về ‘ba’ cả, tự nhiên cũng coi đó như một ‘thứ’ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, so với Hổ Tử, cậu bé là đứa trẻ khó lấy lòng nhất.
Về phần Tiểu Qua, có lẽ là bởi vì nhóc con này vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng trải qua những gì mà mấy người anh của mình đã trải qua, tính cách hoạt bát rộng rãi, cả người giống như một đóa hoa được ánh sáng mặt trời bao phủ, có lòng bao dung đối với người khác.
Cậu bé là đứa trẻ duy nhất trong bốn đứa trẻ khao khát có ba.
Hổ Tử nhìn thấy Tiểu Qua ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn về phía mình, không khỏi lẩm bẩm: “Cái đồ phản bội này.”
Tiểu Qua cũng không quan tâm, cười vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-195.html.]
Lúc mấy mẹ con đi đến khu ký túc xá người nhà, khi đang chuẩn bị lên tầng thì Khương Chi liếc mắt nhìn về phía một góc khuất, nơi đó mơ hồ truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Cháu không quan tâm! Anh ấy nhất định phải chịu trách nhiệm với cháu, nếu không cháu sẽ lên tận xã để tố báo anh ấy!” Giọng nữ trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hồng Mai, cháu đang nói gì vậy? Phong Sa là con trai của thím, sao thím có thể để cháu đi kiện nó được? Nếu như cháu lại nói ra những lời như vậy nữa thì quay về thôn đi, sao có thể nói ra những lời vô lương tâm như vậy hả?” Giọng nói của bà Anh tràn đầy không vui.
Đôi mắt hạnh của Khương Chi khẽ nheo lại.
Ở bên kia, Dư Hồng Mai lã chã muốn khóc, kêu lên: “Thím, thím không thể mặc kệ cháu như vậy được, thím nói xem, một cô gái trẻ tuổi như cháu đi theo thím ở lại nhà anh Phong Sa cả đêm, nếu như anh ấy không chịu cười cháu, thì người khác sẽ nhìn cháu như thế nào?”
Bà Anh nhìn cô con dâu mà bà ta tự chọn, dù sao cũng cảm thấy hài lòng, cho nên không khỏi an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Bà ta mở to đôi mắt xếch, lạnh lùng nói: “Chỉ cần cháu nghe lời, thím bảo đảm sẽ để Phong Sa cưới cháu vào cửa. Nhưng mà thím cũng nói trước cho cháu biết, nếu như sau khi vào nhà thím rồi, mà cháu không sinh được một đứa con trai thì cũng đừng trách thím độc ác.”
Dư Hồng Mai lại không hề sợ hãi, cô ta vui mừng mà khóc nói: “Được, được ạ, cháu nghe lời thím!”
Hai người họ lẩm bẩm âm mưu hồi lâu, ban đầu Hổ Tử còn không hiểu gì, không biết tại sao Khương Chi lại dừng lại, nhưng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, khuôn mặt nhỏ của cậu bé cũng tối sầm.
Cậu bé giống như một con bò đực bướng bỉnh định lao về phía đó, nhưng lại bị Khương Chi giữ chặt lại.
Hổ Tử nóng nảy, hất tay của Khương Chi ra, hét to: “Mẹ làm gì vậy! Buông ra! Hai người họ sắp hại Lão Cận rồi!”
Khương Chi mím môi, cô thật sự không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hổ Tử không biết đạo lý đánh rắn động cỏ, tiếng gầm này của cậu bé khiến cho Dư Hồng Mai và bà Anh hoàn toàn chấn động, trong góc truyền đến tiếng loạt xoạt, một lúc sau, bà Anh chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
Khuôn mặt già nua của bà ta nhăn nhó, không tận trừng mắt nhìn Hổ Tử, chán ghét nói: “Sao mày lại quay lại đây? Tao nói cho mày biết, nhanh dọn dẹp đồ đạc và rời đi đi, nhà của chúng tao mấy ngày nữa sẽ không có chỗ cho mày ở đâu.”
Dù sao Hổ Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, bị người ta đuổi đi thẳng trước mặt như này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức tái nhợt.
Cả người cậu bé run rẩy, nhưng vẫn gân cổ nên nói: “Lão Cận không thích Dư Hồng Mai, bà ép ông ấy lấy cô ta, chẳng khác nào đang hại ông ấy cả! Thật ra Lão Cận có phải con ruột của bà không hả? Bà chính là mụ phù thủy già!”
Trong các câu chuyện, mụ phù thủy già luôn là những nhân vật phản diện.
Bà Anh hắng giọng ‘khạc’ một cái về phía Hổ Tử, một ngụm đờm màu vàng đục rơi xuống đất, khiến người nhìn cảm thấy ghê tởm.
Bà ta lại hoàn toàn không để ý tới, dùng tay áo lau khóe miệng, ác độc nói: “Mày thì biết cái quái gì? Mày cũng không phải là con cháu của nhà họ Cận chúng tao, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mày còn nhỏ mà lòng dạ đã xấu xa như vậy, có phải muốn lấy tiền của nhà họ Cận chúng tao không?”
Nói xong, bà ta nhìn Hổ Tử từ trên xuống dưới một lượt, cười lạnh nói: “Ồ, đây đúng là có một người mẹ ruột giàu có, hai ba ngày lại đổi một bộ quần áo mới, bộ quần áo này cũng tốn khá nhiều tiền nhỉ?”
Hổ Tử tức đến mức run rẩy, nước mắt trào ra.
Ánh mắt Khương Chi có chút lạnh lùng, tiến lên đem Hổ Tử che ở phía sau, giọng nói lạnh lùng tràn đầy sát khí: “Bà già này, nếu miệng bà lại thốt ra mấy lời không sạch sẽ như vậy nữa thì để tôi đánh gãy răng bà hộ nhé!”