Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:48:06
Lượt xem: 63
Khương Chi cong môi cười: “Anh biết thu hàng không?”
Hồ Vĩnh Chí hơi ngượng ngùng, dưới mộ cũng là “thu hàng” nên tất nhiên anh ấy biết.
Đuôi mắt Khương Chi nhếch lên, có ý cười: “Muốn làm nghề chơi đồ cổ này cũng không phải dễ dàng như vậy, đầu tiên là phải mở một cửa hàng và có nguồn nhập hàng, trong cửa hàng mà không có hàng hóa thì làm sao thu hút khách hàng? Anh không biết buôn bán cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là năng lực phân biệt hàng hóa và tầm nhìn của anh.”
Ở thời đại này, có rất nhiều người có đồ cổ trong nhà, dù ít hay nhiều thì cũng có.
Chỉ là hầu hết những đồ cổ này có giá trị không cao nên giá bán cũng rất rẻ.
Tất nhiên có một phần bị ảnh hưởng bởi thời đại.
Lúc cô vừa đến đây, một lần đến tiệm cầm đồ để cầm cố chiếc đồng hồ Rolex thì thấy một người phụ nữ cầm một chiếc bình sứ xanh ra bán, nếu bán ở thời hiện đại thì có thể lên đến mười mấy hai mươi vạn nhưng ở thời đại này chiếc bình sứ xanh đó chỉ đáng giá năm mươi đồng tiền, thế nhưng người phụ nữ kia lại xem như nhặt được báu vật.
Cho nên, buôn bán đồ cổ ở thời đại này rất có lời, chỉ cần có năng lực phân biệt thì cũng xem như trắng trợn nhặt được đồ tốt.
Mà với ngành nghề chơi đồ cổ, cái họ chơi chính là năng lực phân biệt đồ cổ này.
Bắt đầu từ giữa và cuối những năm 1980, rất nhiều hàng giả về gốm màu đời Đường và đồ gốm đã liên tục xuất hiện trên thị trường, đây là thời kỳ chớm nở của nghề làm giả đồ cổ, đợi đến sau năm 1990, thị trường hoàn toàn mở cửa, công việc làm hàng giả sẽ càng thêm tràn lan hơn.
[1] Gốm màu đời Đường (唐三彩): được trang trí theo kiểu Tam thải-một kiểu trang trí linh hoạt trên gốm sứ Trung Quốc sử dụng men gốm hoặc sứ trơn, phần lớn với ba màu nâu, xanh lá cây và trắng kem. Nghệ thuật này đặc thù gắn liền với triều đại nhà Đường và tượng nhỏ tùy táng, xuất hiện vào khoảng năm 700.
Cô còn phải chăm sóc bốn đứa trẻ, cũng không thể suốt ngày ở cửa hàng quản lý được.
Cô cần một nhân viên như Hồ Vĩnh Chí.
Hồ Vĩnh Chí gật đầu, coi như đồng ý với đề nghị của cô.
Triệu Ngọc Phương là người ngoài nghề, không nhịn được hỏi: “Lúc này rất nhiều gia đình ngay cả cơm cũng không đủ ăn, thật sự có thể theo nghề đồ cổ được sao?”
Khương Chi còn chưa nói gì, Hồ Vĩnh Chí đã cười trả lời: “Đồ cổ vốn là thứ dành cho người giàu tiêu tiền để chơi, hiện tại sưu tầm đồ cổ là những người có chút tài sản trong nhà, đối với bọn họ mà nói, đây là một loại thú vui.”
Nghe vậy, Triệu Ngọc Phương tặc lưỡi nói: “Kẻ có có tiền thật sự khiến người chán ghét.”
Khương Chi bưng cốc trà nhấp một ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Hiện tại xuất hiện rất nhiều nhà buôn, người nước ngoài cũng đến quốc gia của chúng ta thu mua một số bộ sưu tập, khiến rất nhiều đồ cổ của đất nước ta bị thất lạc ở nước ngoài.”
DTV
Triệu Ngọc Phương là người yêu nước, nghe được những lời này thì đập bàn nói: “Như vậy không thể được! Đó là đồ của nước ta, tại sao phải bán cho đám ngoại bang đó chứ? Chúng ta cũng không thể kiếm tiền như vậy được!”
Hồ Vĩnh Chí kéo tay áo cô ấy, vừa định nói gì thì cửa phòng mở ra từ bên trong.
Tiểu Diệu lạch bạch chạy ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Phương.
Triệu Ngọc Phương nhìn ánh mắt tràn đầy đề phòng của Tiểu Diệu thì dở khóc dở cười, chạm nhẹ vào chóp mũi của thằng bé, nói: “Em nhìn xem này, thằng bé này bảo vệ em như vậy, dì còn có thể ăn thịt mẹ con được sao?”
Hai bên bắt đầu bàn bạc, không khí cũng dần thoải mái hơn rất nhiều.
Khương Chi xoa đầu của Tiểu Diệu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sung sướng: “Mẹ không sao.”
Sau đó cô quay sang nói với Hồ Vĩnh Chí: “Trong khoảng thời gian này làm phiền anh thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo một chút, thu mua một ít hàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-209.html.]
Hồ Vĩnh Chí hơi kinh ngạc, nhưng sau đó khuôn mặt lại ửng đỏ.
Trong tay anh ấy hiện giờ không có tiền vốn gì, mà muốn thu mua hàng phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Tất nhiên Khương Chi sẽ không để cấp dưới của mình phải trả tiền rồi, cô đếm ra 2000 đồng, đưa cho anh ấy: “Số tiền này không nhiều lắm, nhưng chúng ta vẫn có thể thu mua được một số thứ, nếu tích cóp được một ít thì chúng ta có thể mở một cửa hàng, dựa vào xu hướng này để xây dựng sự nghiệp.”
Hồ Vĩnh Chí nhìn xấp tiền Khương Chi đưa cho, trái tim đập thình thịch, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Anh ấy cũng không phải là chưa từng thấy được nhiều tiền như vậy, lúc trước khi làm công việc kia, tài chính trong tay còn có hơn 10 vạn đồng, sau này đều chia cho các anh em coi như là phí giải tán.
Điều khiến anh ấy cảm thấy cảm động chính là cô lại dễ dàng đưa tiền cho anh ấy như vậy, và tin tưởng anh ấy như vậy.
Số tiền 2000 đồng này cũng không phải là một con số nhỏ.
Triệu Ngọc Phương sửng sốt, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.
“Ôi chao! Dọa c.h.ế.t chúng tôi rồi, em nhanh cất đi đi! Việc mua đồ cứ giao cho anh Hồ của em là được rồi, trong tay chị còn có hơn 100 đồng, có thể bỏ ra trước! Em nói xem một cô gái như em, sao không có chút đề phòng nào mà lại tùy tiện đưa cho người ta nhiều tiền thế này chứ!”
Triệu Ngọc Phương liên tục từ chối, hai mắt không dám nhìn về phía số tiền kia.
Hai hàng lông mày của Khương Chi giãn ra, bình tĩnh nói: “Nếu đã chọn anh Hồ thì sẽ không nghi ngờ, nếu đã nghĩ ngờ thì không chọn người. Hơn nữa, sau này có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, nếu như em có thể lấy ra số tiền này thì sẽ không sợ hai người chiếm số tiền này làm của riêng mình, làm việc cho em, cái gì cũng có thể thiếu nhưng duy nhất tiền là không thiếu được.”
“Hơn 100 đồng thì có thể đủ được không? Ngành nghề kinh doanh đồ cổ này là một khoản đầu tư lớn, cũng rất mạo hiểm, nếu như đã quyết định làm mà keo kiệt bủn xỉn thì còn ra cái gì nữa?” Vừa nói, cô vừa đặt tiền trước mặt của Hồ Vĩnh Chí.
Cô thực sự không sợ Hồ Vĩnh Chí cuỗng mất số tiền này của cô, nếu như anh ấy vì một việc nhỏ mà mất đi tương lại rộng lớn sau này thì đó là tổn thất của anh ấy.
Tuy nhiên, một người có thể mạo hiểm lớn như vậy vì con gái, nhưng lại không chạm vào các di vật văn hóa quý hiếm mà lại chọn một chiếc trâm cài tóc bằng vàng không có đặc sắc gì và có giá trị nhỏ thì con người có thể xấu đến mức nào?
Hồ Vĩnh Chí cũng không phải loại người vô danh, thực ra trong xương cốt vẫn có chút kiêu ngạo.
Anh ấy chắc chắn sẽ khinh thường vì 2000 đồng này mà làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại danh tiếng của bản thân.
Mấy đứa trẻ thò đầu ra nhìn người lớn nói chuyện, nhưng lại không hiểu ba người lớn đang nói cái gì.
Một lúc sau, Hồ Vĩnh Chí cầm lấy tiền, sắc mặt trịnh trọng nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ ra ngoài đi dạo một vòng, trước đây tôi nghe nói ở thành phố Thanh có một huyện bán đồ cổ tư nhân lớn, vẫn luôn muốn đi xem một chút mà chưa bao giờ có cơ hội, lúc này coi như có thể hoàn thành giấc mộng rồi.”
Càng nói, trong lời nói của anh ấy còn mang theo một chút tự giễu.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt luôn ôn hòa của Hồ Vĩnh Chí lại để lộ ra một thứ ánh sáng mà trước đó không thấy.
Triệu Ngọc Phương ở bên cạnh nhìn thấy thì khóe mắt lại đỏ lên.
Cô ấy vẫn luôn biết mấy năm nay anh phải ở nhà cũng không dễ chịu gì, là một người đàn ông, anh ấy cũng có lòng tự trọng của bản thân, trong nhà máy có rất nhiều người, cũng nhiều miệng, thường xuyên nói mấy câu ‘ăn cơm mềm’, sao có thể không truyền đến tai anh ấy được cơ chứ?
Làm sao có thể vui nổi khi mà một nhân vật đã từng nổi tiếng một thời như anh ấy lại rơi vào hoàn cảnh bị gọi là bao nuôi như vậy?
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng anh ấy cũng có cơ hội để thể hiện tài năng của mình.