Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:20
Lượt xem: 54
Khương Chi nhìn ra cảm xúc của Cận Phong Sa nhưng cũng không định giải thích gì, bờ môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười: “Vất vả cho anh ngày mai đưa mấy đứa nhỏ tới bệnh viện, tôi đưa con đi trước, không cần tiễn.”
Dứt lời, cô liền bế Cẩu Tử lên, đi thẳng ra khỏi xưởng luyện thép.
Cận Phong Sa nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, lại cúi đầu nhìn số tiền trong tay, vẻ mặt chua xót khó tả.
Ra khỏi xưởng luyện thép, Khương Chi vốn muốn dùng xe đạp của mình, nhưng thấy dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của Cẩu Tử thì cô liền bắt xe, quả nhiên, vừa lên xe, khi xe đang lắc lư chạy thì Cẩu Tử đã chui vào lòng n.g.ự.c cô ngủ thiếp đi.
Khương Chi nheo mắt nhìn Cẩu Tử, trong lòng vui mừng nói không nên lời.
Tên nhóc nhắm mắt lại, cọ cọ trên người cô như một chiếc bánh bao sữa, chu cái miệng nhỏ phì phì ngủ ngon lành.
Mãi khi đến bệnh viện, Cẩu Tử cũng chưa tỉnh.
Khương Chi cởi quần áo cho cậu bé, lại nhẹ nhàng lau tay chân để không quấy rầy giấc ngủ của cậu bé.
Suốt dọc đường tinh thần của cô đều ở trạng thái căng thẳng nên cũng rất mệt mỏi, thu dọn đồ đạc sơ một chút rồi cô nhẹ nhàng ôm lấy Cẩu Tử ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Khương Chi bị tiếng gõ cửa dữ dội đánh thức, bên ngoài còn có Hổ Tử hào hứng gọi: “Mẹ, có phải mẹ đã tìm được Cẩu Tử về rồi không? Mẹ mau mở cửa đi, để con nhìn Cẩu Tử!”
Khương Chi còn chưa đứng dậy, Cẩu Tử ở bên cạnh đã ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Được rồi, mẹ mở cửa đây.” Khương Chi vỗ vỗ đầu Cẩu Tử, mặc quần áo rồi đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở ra, Hổ Tử đã chạy vào nhanh như chớp, cũng không hề có ý định chào hỏi Khương Chi.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua cũng chen vào, hai người thờ ơ gọi “Mẹ”.
Đôi mắt nhỏ đồng loạt liếc nhìn về phía giường, lúc nhìn thấy Cẩu Tử, cái miệng nhỏ dường như bị kéo tới tận sau tai, có lẽ là do mấy nhóc con này đều cùng một bào thai, không nhìn thấy Cẩu Tử lâu như vậy nhưng mấy đứa nhỏ cũng không cảm thấy xa lạ xấu hổ, vừa cười vừa khóc.
Tiểu Qua ôm chặt đùi Khương Chi, miệng tuy cười nhưng ánh mắt lại vừa tủi thân vừa kích động.
Cậu bé là người có cảm xúc nhất, trong bốn đứa nhỏ chỉ có cậu bé là không bị đưa đi, bây giờ nhìn thấy Khương Chi lần lượt đón từng anh trai trở về, khỏi phải nói trong lòng cậu nhóc vô cùng kích động.
Cậu bé móc một ngón tay của Khương Chi, ý bảo cô cúi đầu.
Khương Chi cười khẽ khom lưng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Tiểu Qua dán lên mặt cô, tặng cô một nụ hôn vô cùng thân thiết, đôi mắt đen láy trong sáng ngân ngấn nước, giọng điệu lại mang theo ý cười: “Mẹ, mẹ không có gạt con, mẹ thật sự đã tìm mấy anh trai trở về!”
“Đúng vậy, mẹ không hề thất hứa.” Khương Chi nhẹ giọng đồng tình.
Một câu đơn giản này, lại không biết đã trả giá bằng bao nhiêu công sức, cũng may, tất cả đều rất xứng đáng.
Hổ Tử nắm c.h.ặ.t t.a.y của Cẩu Tử, miệng mím chặt, đôi mắt lại đỏ hoe, cậu bé đã nghe thấy Tiểu Qua nói, quay đầu nhìn Khương Chi, hậm hực bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: “Cám ơn bà ấy làm gì, đây là do ai hại chứ?”
Cậu ấy nhớ tới vết thương trên người Tiểu Diệu thì tức giận không chịu nổi, nếu không phải người làm mẹ như cô không làm tròn bổn phận thì mấy đứa bọn chúng sao bị bán cho người khác chứ? Tuy là hiện giờ cậu nhóc đã tha thứ cho cô, nhưng mỗi lần nghĩ tới thì trong lòng cậu bé đều cảm thấy khó chịu.
DTV
“Anh cả!” Vẻ mặt Tiểu Diệu không hài lòng nhìn cậu bé.
Hổ Tử trợn mắt, nhìn Cẩu Tử từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: “Cẩu Tử, đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ cho các em, nếu bà ấy lại bán chúng ta thì chúng ta sẽ cùng nhau tìm Lão Cận, chắc chắn Lão Cận sẽ không bỏ mặt chúng ta!”
Cận Phong Sa đứng ở cửa vừa nghe thấy, anh ấy cẩn thận liếc nhìn Khương Chi, cười ngại ngùng.
Khương Chi lại không để tâm, cô khẽ cười một tiếng, bảo đảm nói: “Vậy để Lão Cận là nhân chứng, mẹ tìm các con trở về cực khổ như vậy, sao lại có thể nỡ đem bán các con nữa chứ? Sau này mẹ sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho các con tiêu sài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-264.html.]
Hổ Tử bĩu môi, giọng điệu ngạo mạn: “Tốt nhất là mẹ nói được làm được.”
“Được, nói được thì làm được.” Khương Chi gật đầu, vô cùng trịnh trọng.
Lúc này, Cẩu Tử đột nhiên mở miệng: “Anh trai, em trai.”
Giọng nói non nớt trong trẻo, rất có khí phách, nghe cậu bé gọi, trong phút chốc mấy đứa nhỏ đều rơi nước mắt, mấy tên nhóc đó không kiềm chế được, ôm nhau khóc rống lên.
Mấy đứa nhỏ xinh đẹp ôm nhau khóc khiến Khương Chi nhìn vừa chua xót vừa buồn cười.
Ánh mắt Cận Phong Sa cực kỳ ngưỡng mộ, anh ấy nhìn mấy đứa nhỏ, lại nhìn Khương Chi, ý cười trên mặt hơi nhạt đi, có chút cô đơn cúi đầu, mấy người này thì có quan hệ gì tới anh ấy chứ?
Cùng lắm chỉ là anh ấy trùng hợp nuôi nấng Cương…… Không đúng, Hổ Tử một đoạn thời gian thôi.
Từ nay về sau anh ấy cũng nên rút lui khỏi mối quan hệ này, chỉ cần âm thầm quan tâm đứa bé là được rồi, cũng đỡ gây phiền phức không đáng cho người khác.
Nghĩ như vậy, Cận Phong Sa liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Trong xưởng còn có việc, tôi về trước đây.”
“Lão Cận!” Hổ Tử lon ton chạy tới, kéo vạt áo anh ấy, vẻ mặt không nỡ.
“Nghe lời mẹ, biết không? Đợi khi nào trở về, lại vào trong xưởng thu dọn đồ đạc.” Cận Phong Sa sờ đầu Hổ Tử, nói xong, cuối cùng cũng không nhịn được, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Khương Chi nhìn anh ấy, nói giọng nghiêm túc: “Cận Phong Sa, cảm ơn anh.”
Cận Phong Sa lau khóe mắt, cười gượng xua xua tay.
Anh ấy xoay người mới vừa ra tới cửa phòng bệnh, đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: “Lần trước tới thay thuốc cho Tiểu Diệu thì tôi đã gặp phải An Thiên Tứ, chính là con trai của giám đốc An của xưởng chúng tôi tới tìm cô, nhìn dáng vẻ của anh ấy hình như là có chuyện gì đó, anh ấy cũng không nói.”
Khương Chi khẽ nhướng mày, gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Cận Phong Sa không nói gì nữa, vẫy tay với Hổ Tử mà rời khỏi bệnh viện.
Hổ Tử ngơ ngác đứng trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ vừa tủi thân vừa tức giận, một lúc lâu mới cúi đầu đi vào phòng bệnh.
Tiểu Diệu đi đến bên cạnh kéo tay cậu bé, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, anh vẫn còn có thể trở về gặp chú Cận mà.”
Tiểu Qua và Cẩu Tử nằm cạnh nhau ở trên giường, một người hi hi ha ha nói, một người yên tĩnh lắng nghe, nghe thấy Tiểu Diệu nói, Tiểu Qua ngồi dậy nói với Hổ Tử: “Đúng vậy, cũng không phải chúng ta đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Đột nhiên, dường như Tiểu Qua nhớ tới điều gì, nhìn ngó trái phải: “Mẹ, ba đâu?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cẩu Tử hiện lên một nụ cười nhẹ, suy nghĩ, thốt ra mấy chữa: “Ba, đi rồi.”
“Anh hai, anh đã gặp ba rồi sao? Có phải ông ấy rất tốt không? Anh biết không, ông ấy có một căn nhà rất lớn, rất lớn, chúng ta đều có thể ở trong đó!” Nhắc tới Thi Liên Chu, đôi mắt Tiểu Qua đã sáng lấp lánh.
Cẩu Tử không nói tiếp, Hổ Tử lại hừ một tiếng: “Có tiền có gì tốt? Lão Cận không có nhiều tiền lắm, nhưng cũng không thiếu đồ ăn thức uống cho anh.”
Theo cậu bé, người “Ba ruột” đó của cậu bé, ngoại trừ đẹp trai, có chút tiền bẩn ra thì những mặt khác đều không bằng Lão Cận.
Nghĩ như vậy, Hổ Tử lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Khương Chi, cảm thấy người phụ nữ này đúng là không có mắt nhìn, đều bị mấy tên mặt trắng làm cho mê mệt, căn bản không nhìn thấy điểm tốt của Lão Cận.
Nếu cô có thể ở bên Lão Cận, vậy thì cậu bé còn không phải là đứa trẻ hạnh phúc nhất sao?