Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:36
Lượt xem: 107
Vân Tường hơi xấu hổ nói: “Tôi. . . Tôi không biết mình có thể làm được hay không.”
Khóe môi đỏ mọng của Khương Chí hiện lên một nụ cười: “Vậy thì không giống với khí thế ban đầu khi bà muốn đi theo tôi làm ăn rồi, trong kinh doanh, cứ nhìn trước nhìn sau thì không thể làm tốt được, tay nghề may quần áo của bà rất tốt, có thể thoải mái liều một phen mà.”
Đôi mắt Vân Tường lóe lên, bà ấy rõ ràng rất cảm động trước đề nghị của Khương Chi.
Phó Đông Thăng cũng hiểu được thanh mai trúc mã của mình ở một mức độ nào đó, ông ấy cười nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Vân Tường, bà chủ Khương có con mắt tinh tường nhận ra người tài, cô cứ làm thử xem, nói không chừng cô thật sự có thể phát triển xưởng quần áo lớn mạnh hơn đó.”
Nghe Phó Đông Thăng nói như vậy, Vân Tường cũng mỉm cười rồi cúi đầu với Khương Chi nói: “Cảm ơn bà chủ Khương đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm việc chăm chỉ, phấn đấu xứng đáng với sự tín nhiệm của bà!”
DTV
Khương Chi cười nói: “Tôi tin tưởng bà.”
Ba người lại thảo luận chuyện Nhà xuất bản, Khương Chí xoay người chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ đến bản thiết kế sân nhỏ mình đã vẽ, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Tôi muốn xây một sân viện ở quê nhà, hai người ở trấn Đại Danh lâu năm, có biết đội xây dựng và trang trí nào không?”
Nghe cô nói xong, Phó Đông Thăng vỗ tay chỉ vào Vân Tường nói: “Đây không phải là trùng hợp sao? Cha và anh trai của Vân Tường đều làm công trình đó, trang trí cũng không có vấn đề gì, nếu không phải ban đầu làm hàng xóm với nhà thợ mộc, thì cũng sẽ không để Vương Ngạn Long...”
Ông ấy tức giận mà nói, chợt nhớ đến đây là chủ đề cấm kỵ, đột nhiên không nói nữa.
Vân Tường mím môi, nhưng vẫn cười đáp lời: “Đúng vậy, nếu không phải vì làm hàng xóm với nhà thợ mộc, thì tôi cũng không đi đến bước đường này, nhưng mà cha và anh trai tôi xây nhà rất giỏi, nếu như bà chủ cần thì có thể đến đó hỏi xem.”
Khi nhắc đến cha và anh trai mình, sắc mặt của Vân Tường rõ ràng có chút buồn bã.
Bà ấy đã đ.â.m đơn xin ly hôn lâu như vậy, sắp tuyên án nhưng gia đình vẫn chưa hề đến hỏi han, điều này cho thấy bọn họ thất vọng về đứa con gái như bà ấy đến mức nào, bà ấy cũng không có mặt mũi về nhà, cho nên đã được định sẵn sẽ sống cô đơn một mình.
Khóe môi Phó Đông Thăng mấp máy, muốn an ủi bà ấy, nhưng nghĩ đến cha Vân Tường có tính tình cứng đầu, ông ấy lại im lặng.
Khi Vân Tường và Vương Ngạn Long bỏ trốn, những người hàng xóm đều chỉ trỏ vào nhà bà ấy, cha bà ấy tức giận đến mức phải nhập viện, từ đó ông ấy không bao giờ nhận cô con gái này nữa, ai mà nhắc đến thì ông ấy sẽ trở mặt.
Khương Chi đưa tay chống cằm, cười nhạt: “Bản vẽ thiết kế tôi vẽ cần có một chút kỹ năng cứng, Vân Tường, bà đi cùng tôi đến chỗ đội xây dựng một chuyến đi, có vài lời tôi không thể nói rõ còn cần bà giúp tôi phiên dịch lại, bà biết đó, tôi không biết nói tiếng địa phương.”
Cô là một người chủ tốt, chuyện cho nhân viên một số phúc lợi là chuyện nên làm.
Nghe vậy, thoạt đầu Vân Tường tỏ vẻ vui mừng, sau đó lại tối sầm, bà ấy chậm rãi lắc đầu, cười khổ: “Vẫn là thôi vậy, nếu như tôi đi chung với cô, chỉ sợ cô còn không được vào nhà nữa.”
Trong lòng Vân Tường biết Khương Chi đang muốn giúp bà ấy, nhưng trong lòng bà ấy lại rụt rè, sao lại dám đến đó?
Vân Tường nói với giọng cảm kích: “Cảm ơn bà chủ Khương rất nhiều, nhưng mà vẫn thôi đi, cứ để Đông Thăng đi cùng cô đi, anh ấy rất thân với anh trai tôi, nói không chừng còn ưu đãi cho cô nữa đó.”
Phó Đông Thăng thở dài, không biết nên nói cái gì.
Khương Chi lắc đầu, dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào Vân Tường: “Tôi không cần ông ấy, tôi chỉ cần bà thôi. Nhân lúc mấy đứa nhỏ đang ngủ, chúng ta đi một chuyến đi, về rồi hẵng đi ăn trưa.”
Nói xong cô đã quay người đi lấy bản thiết kế.
Vân Tường sửng sốt, nhìn bóng lưng Khương Chi, rồi lại nhìn Phó Đông Thăng, ngón tay chà xát vạt áo, bà ấy hơi ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-273.html.]
“Đi đi, về nhà xem thử đi, đã nhiều năm như vậy, dù bọn họ có tức giận đến đâu thì cũng nguôi ngoai rồi, cô nói xem bây giờ cô đã ly hôn rồi, một mình như vậy ăn tết phải làm sao đây?” Phó Đông Thăng vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của Vân Tường, nói như vậy.
Vân Tường cúi đầu, một lúc sau bà ấy mới gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
. . .
Vân Tường đạp xe đưa Khương Chi rời khỏi ngõ Trúc Lan và đi về phía con đường mà bà ấy quen thuộc nhất khi còn nhỏ.
Con phố này bán vật tư kim khí, đồ gia dụng, đồ nội thất và những thứ tương tự.
Vân Tường dừng lại ở ngã tư, nhưng bà ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đi đến một khoảng sân nhỏ có tấm biển ghi đơn giản là “Xây dựng Tỉnh Tâm.”
Vân Tường dựng xe đạp lên, nhìn tiểu viện mình đã sống suốt những năm tháng thơ ấu với ánh mắt phức tạp, bà ấy do dự không dám bước vào nhà.
Khương Chi liếc nhìn bà ấy rồi bước vào cửa trước.
Trong sân có một bà lão đang tưới hoa, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của bà ấy khi còn trẻ, Vân Tường rõ ràng được thừa hưởng sự xinh đẹp từ người phụ nữ trước mặt, mẹ của bà ấy.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, người phụ nữ đó đã đi đến, cười nói: “Đồng chí muốn xây nhà phải không?”
Lúc này Vân Tường cũng lấy hết can đảm bước vào trong sân, người phụ nữ vừa nhìn thấy bà ấy liền thay đổi sắc mặt, ấm nước trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt bà ấy hơn run lên, lẩm bẩm nói: “Con gái?”
Vân Tường rơi nước mắt, bà ấy không nhịn được mà nhào vào lòng mẹ khóc òa lên.
Khương Chi không làm phiền hai người, cũng may Vân Tường biết Khương Chi có việc quan trọng nên nói: “Mẹ, đây là bà chủ của con, cô ấy họ Khương, cô ấy muốn xây một khu sân viện ở thôn Khương gia, cha con đâu rồi?”
Người phụ nữ lau nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Tường, khách sáo nói với Khương Chi: “Thì ra là bà chủ Khương, nào, vào nhà ngồi đi, tôi rót trà cho cô, cha của Tường Nhi đi làm việc rồi, buổi tối mới về nhà, bà chủ Khương có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi.”
Trong lúc nói chuyện, bà ấy đã dẫn Khương Chi vào nhà, nhưng lại không muốn rời xa Vân Tường, thậm chí khi pha trà cũng kéo con gái đi cùng.
Khương Chi thản nhiên nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, ngoại trừ mấy đứa nhỏ, cô chưa từng cảm nhận được cái gì là tình cảm mẹ con, đời trước như vậy, đời này cũng như vậy.
Vân Tường và mẹ bà ấy ở trong bếp hồi lâu, khi đi ra, đôi mắt của hai người đều đỏ hoe.
Mẹ Vân Tường ngồi trên ghế sô pha, tự mình rót trà cho Khương Chi rồi nói với giọng cảm kích: “Bà chủ Khương, cảm ơn cô, Tường Nhi đã nói với tôi rồi, con gái xảy ra chuyện như vậy mà người làm mẹ như tôi không hề hay biết, là tôi không tròn trách nhiệm, cũng may con bé có phúc duyên, quen biết bà chủ Khương.”
Khương Chi khẽ nhướng mày, từ cách nói chuyện này, cô cảm thấy mẹ Vân Tường không giống với một người phụ nữ nông thôn bình thường.
Nói chuyện với người nhà cấp dưới đương nhiên cũng phải có quy trình, Khương Chi kẽ cười nói: “Vân Tường là một nhân viên tốt.”
Hai người trò chuyện một lúc, Vân Tường xen vào: “Mẹ, bà chủ Khương của tụi con có mang bản thiết kế đến, mẹ xem thử đi?” Nói xong, bà ấy mỉm cười nói với Khương Chi: “Lúc mẹ tôi còn trẻ từng học đại học chuyên ngành kiến trúc, những công việc vẽ hình trong nhà đều là mẹ tôi làm cả.”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, những người có đủ khả năng vào đại học trong thời đại đó, có thể thấy được gia cảnh của bọn họ, hơn nữa mẹ Vân Tường còn học kiến trúc nữa.
Mẹ Vân Tường cười lắc đầu: “Con đừng nói nhiều khiến bà chủ Khương cười chế.”