Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-14 21:59:43
Lượt xem: 134
Khương Chi cười lạnh một tiếng, đôi tay càng dùng sức lớn hơn nữa.
Thật sự cho rằng cô là quả hồng mềm à?
Cô thích mạo hiểm nên đã cố ý đăng ký học không ít công phu quyền cước.
Hơn nữa ở cổ tay này có một huyệt vị, chỉ cần dùng đúng sức liền cực kỳ đau, dùng để đối phó ác phụ miệng không sạch sẽ ở nông thôn này cực kỳ hợp.
“Tiếp tục mắng đi?”
Giọng nói của Khương Chi lạnh băng, lực tay càng lúc càng lớn.
Khương Đào Hoa đau tới mặt mũi trắng bệch, nhưng lại cố tình như bị nắm phải tử huyệt, cả người đều bủn rủn vô lực, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý cho Khương Chi tác oai tác phúc.
Đồ tiện nhân không biết sống c.h.ế.t này!
“Tiện... A không, em gái, em gái, mau buông tay, là do chị cả sai, đều là do chị cả sai, em đừng so đo với chị! Đồ ăn nắm kia cho em, mau buông tay đi! Ô ô, mau buông tay, buông tay ra!”
Khương Đào Hoa đau đến trợn trắng mắt, nhịn không được kêu khóc.
“Cút đi!”
Khương Chi ném tay Khương Đào Hoa ra.
“Cô chờ đó cho tôi! Tôi sẽ đi tìm Khương thư ký, để hắn làm chủ cho tôi, cô cứ chờ xem!”
Khương Đào Hoa lảo đảo, sau khi đứng vững liền vội vàng chạy xa một chút, đợi tới khi rời xa Khương Chi liền kêu gào, thấy ánh mắt của Khương Chi liếc qua liền lập tức vừa lăn vừa bò mà chạy xa.
Khương Chi rũ mắt nhìn về phía đứa trẻ phía sau mình.
Trên mặt đứa trẻ có chút lo lắng, nhưng đối mặt với đôi mắt của Khương Chi liền lập tức im lặng, biến thành tiểu người câm phía trước, chỉ đưa đồ ăn nắm trong tay tới trước mặt Khương Chi.
“Cho mẹ sao?”
Khương Chi mím môi, duỗi tay cầm lấy đồ ăn nắm thô ráp kia, nhẹ giọng hỏi.
Đứa trẻ gật đầu, sau khi Khương Chi nhận lấy liền rụt tay lại để ra sau người, ánh mắt lo sợ bất an, trước kia mẹ không hề dẫn cậu bé tới nhà bà ngoại. Mẹ nói bà ngoại và ông ngoại đều rất ghét cậu bé.
“Trộm cắp là hành vi không tốt, dù như thế nào thì cũng không nên làm như vậy, biết không?”
Khương Chi nói một cách nghiêm túc.
“Không…… Không phải con trộm, là bà ngoại cho con”
Đứa trẻ ngập ngừng nói, khi nói chuyện, trong ánh mắt còn mang theo chút sợ hãi.
“Không phải trộm thì tốt, bé con, cảm ơn con đã tìm đồ ăn giúp mẹ, nhưng mà mẹ không đói bụng, con ăn đi”
Khương Chi thả lại đồ ăn vào trong tay cậu bé, vừa nói chuyện vừa duỗi tay sờ đầu đứa trẻ, tuy rằng động tác có chút trúc trắc, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, so với tác phong như sấm rền gió cuốn của ngày xưa giống như hai người.
Cậu bé sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Khương Chi sẽ nói như vậy, còn sờ soạng đầu của cậu, rất nhanh vành mắt của cậu liền đỏ, trong mắt chứa đầy nước mắt, cái miệng nhỏ mím lại, dường như ngay sau đó sẽ gào khóc.
“Làm sao vậy? Có phải bị đau hay không? Để mẹ nhìn xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-3.html.]
Khương Chi vội vàng, nửa ngồi xổm xuống duỗi tay sờ gương mặt sưng đỏ của cậu bé, đáy mắt có chút tàn khốc, sớm biết thế liền không để mụ đàn bà kia rời đi như thế.
Tuy rằng cô chưa từng làm mẹ, nhưng có lẽ là chiếm cứ thân thể này nên cảm giác m.á.u mủ tình thâm làm cô cảm thấy trong lòng mềm mại, mặc dù còn có chút mới lạ, nhưng chắc là rất nhanh cô có thể thích ứng với nhân vật này.
Huống chi kiếp trước lúc cô c.h.ế.t thì đã hơn ba mươi tuổi, đã trải qua khá nhiều chuyện, còn có cái gì mà không chấp nhận được nữa chứ?
“Ô ô...”
Cơ thể gầy yếu của đứa trẻ như chiếc lá rụng giữa mùa thu, khóc đến run rẩy, nhưng cho dù như vậy cậu bé cũng không gào khóc, chỉ là phát ra những tiếng nức nở từ trong họng khiến người ta đau lòng, nước mắt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống.
“Đừng khóc, mẹ…… Mẹ ở đây.”
Khương Chi có chút xa lạ vuốt ve mái tóc thưa thớt của đứa trẻ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như gió mùa xuân.
DTV
“Mẹ, trước đây mẹ không có dịu dàng như vậy, còn không cho con gọi mẹ là mẹ.”
Đứa bé ngước mắt lên, sau khi khóc xong đôi mắt như được nước rửa qua, sạch sẽ trong veo.
Nghe vậy, Khương Chi không nói nên lời.
Cô không có cách nào nói cho cậu bé, người mà không cho cậu bé kêu là mẹ đó đã chết, thay vào đó chỉ là một sợi u hồn xa lạ của thế kỷ 21 mà thôi.
“Đến đây, ngồi xuống, mẹ lau mặt cho con.”
Khương Chi bỏ qua đề tài này, bế con đặt lên giường, khi bế cậu bé lên mới biết được đứa nhỏ này thật sự gầy yếu đến đáng sợ, bế trong lòng tựa như không có trọng lượng.
Đứa trẻ có chút ngại ngùng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Khương Chi không chớp mắt, dường như sợ cô sẽ vứt bỏ cậu bé.
Khương Chi mỉm cười sờ lên mái tóc xù xì của đứa nhỏ, lục lọi ở trong góc được một miếng vải khá khô ráo sạch sẽ, cô xoay người đi vào nhà bếp, khi trở về, miếng vải trong tay đã được thấm ướt.
Cô đắp miếng vải ướt lên mặt đứa trẻ, hiện giờ điều kiện có hạn, không có nước đá và thuốc cao, chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy, nhưng cho dù như thế nào, thì vẫn còn tốt hơn là để mặc nó.
Khương Chi cẩn thận xử lý đôi má vô cùng sưng đỏ của đứa trẻ, động tác rất nhẹ nhàng.
“Mẹ mẹ? Con thật sự có thể gọi mẹ là mẹ sao?”
Đứa trẻ chớp đôi mắt to ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, sự thận trọng trong lời nói dường như có thể chạm tới chỗ chua xót nhất trong lòng người, cũng khiến trong lòng Khương Chi nảy sinh chút chua xót.
Cậu bé chỉ là đứa trẻ bốn năm tuổi, nếu là ở thế kỷ 21 đứa nào không phải là trăm cưng ngàn chiều? Đứa nào cũng là tiểu công chúa tiểu hoàng tử, nhưng đứa nhỏ trước mặt này thì sao? Sớm đã học được cách nhìn sắc mặt của người khác.
“Đương nhiên là có thể, mẹ không phải là mẹ của con sao?”
Nụ cười của Khương Chi càng thêm dịu dàng hơn, nhẹ giọng hỏi.
Nói đúng ra, cho dù bản thân cô không chắc rốt cuộc liệu cô có phải là mẹ của đứa nhỏ này hay không, nhưng mà bắt đầu từ thời khắc này, mặc kệ rốt cuộc cô có phải là mẹ hay không, cô đều sẽ xem cậu bé là con ruột của mình, xem như là an ủi tinh thần trong thế giới xa lạ này.
“Phải! Mẹ chính là mẹ của con!”
Đứa trẻ gật đầu thật mạnh, giọng điệu c.h.é.m đinh chặt sắt mang theo ý tứ khẳng định.
Khương Chi cụp mắt xuống, hàng mi dài run rẩy.
Nếu đứa trẻ đã khẳng định như vậy, vậy chắc chắn là không sai, chỉ là hiện giờ cô mới tới đây, thậm chí còn không biết là ngày nào của thập niên 80, hai mắt u ám, đối với cô mà nói điều này cũng không phải là tin tức gì tốt.