Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:30:55
Lượt xem: 124
Người thanh niên trẻ kia nghe được lời này, hơi thở cũng trở nên nặng nề một chút, nhưng anh ấy dù sao cũng còn chút lý trí, nhìn dáng vẻ này của biên tập Phó cũng biết tầm quan trọng của tập tài liệu này, nếu như anh ta thật sự dịch lung tung, vậy lúc xảy ra vấn đề ai sẽ là người phụ trách?
Nghĩ như vậy, anh ta vẫn lắc đầu.
Sắc mặt của tổng biên tập Phó lập tức ủ rũ, trông có vẻ mất hồn mất vía, cầm tập giấy lên chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào, thật sự trả công 300 đồng sao?”
Nghe vậy, phó tổng biên tập đột nhiên quay đầu lại.
Khi ông ấy nhìn thấy cách ăn mặc không gọn gàng, hai má hóp lại, sắc mặt âm trầm của Khương Chi thì sắc mặt cũng trở nên thảm đạm, xua tay, cười tự giễu nói: “Đừng nói là 300 đồng, ai có thể giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn này, thì ra giá 500 đồng cũng được.”
Trên mặt Khương Chi không giấu được nụ cười: “Để tôi xem một chút được không, có lẽ tôi có thể giúp được ông thì sao?”
Trên mặt biên tập Phó tràn đầy sự nghi ngờ, mặc dù ông ấy không tin lắm, nhưng cuối cùng vẫn đưa xấp giấy trong tay cho cô, đã đến lúc này rồi, tình huống còn có thể tệ hơn nữa sao?
Trên mặt người thanh niên kia cũng tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta cho rằng người phụ nữ ngay cả tên của cuốn tiểu thuyết cũng có thể nhớ nhầm này làm như vậy là vì tiền, cho nên mới nói lung tung thôi.
Anh ta nói: “Số tiền đó không phải là số tiền mà cô có thể kiếm được, nếu như làm chậm trễ chuyện của biên tập Phó mới là nghiêm trọng nhất!
Khương Chi không để ý đến anh ta, cầm lấy tờ giấy, nhìn những chữ tiếng Anh rậm rạp trên đó, nói: “Có thương nhân người nước ngoài vừa ý khu phố Tụ Hoa, muốn bàn bạc với thị trấn để thuê lại, đây là điều lệ cụ thể sao? Bên phía ngoại thương không có người phiên dịch sao?”
Khi biên tập Phó nghe thấy những lời này thì kích động đến mức muốn rơi nước mắt.
Mặc dù ông ấy không biết tiếng Anh, nhưng cũng biết toàn bộ chuyện liên quan đến bản dịch này, vậy mà nữ đồng chí trông ‘mộc mạc’ này chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nói ra được nội dung cốt lõi, điều này chứng minh rằng cô ấy chắc chắn thông thạo tiếng Anh!
Vấn đề của ông ấy có thể được giải quyết!
Khương Chi thấy dáng vẻ kích động không nói lên lời này của ông ấy thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Trong những năm 1980, muốn tìm một người thông thạo tiếng Anh ở một thị trấn xa xôi như vậy cũng không phải việc dễ dàng.
Người thanh niên trẻ xấu hổ nhìn về phía Khương Chi, không ngờ là do ánh mắt anh ta thiển cận, trông mặt mà bắt hình dong, vội vàng khách sáo nói: “Đồng chí, cô học đại học ở đâu vậy?”
Khương Chi lắc đầu: “Đang học cấp ba thì bỏ học, chưa từng học đại học.”
Người thanh niên kia nghe được điều này càng thêm xấu hổ hơn, một nữ đồng chí bỏ học cấp ba cũng có thể tài giỏi như vậy, anh ta thật sự đã bỏ bê việc học của mình quá lâu rồi.
Sau khi biên tập Phó nghe cuộc đối thoại của hai người thì cũng giật mình tỉnh táo, nói: “Đồng chí, cô thực sự có thể phiên dịch được văn kiện này sao?”
Khương Chi nhún vai, không chút giấu diếm sự nghèo khó của bản thân: “Nếu như ông bằng lòng, vậy trả cho tôi 1000 đồng đi.”
Sau khi nghe được giá cả này, biên tập Phó hơi chút do dự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ông ấy nói: “Chỉ cần cô có thể đúng hạn phiên dịch xong, giá 1000 đồng thì 1000 đồng!”
“Bao giờ anh cần?”
“Muộn nhất là buổi chiều ngày mai phải có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-31.html.]
Khương Chi nheo mắt suy nghĩ một lát, khóe miệng hiện lên một chút ý cười nói: “Được.”
Khi Khương Chi dẫn theo Đản Tử rời khỏi thư viện, trong tay cô ngoài tư liệu ra thì còn có thêm một chồng giấy trắng, một cái bút và một lọ mực.
Vốn dĩ cô muốn dẫn Đản Tử đến cung tiêu xã để mua giấy bút, nhưng nhờ chuyện này thì cô cũng đỡ phải mất công đi một chuyến.
“Mẹ ơi, mẹ thật sự có thể kiếm được 1000 đồng thật sao? 1000 đồng là bao nhiêu tiền ạ?”
DTV
Đản Tử nghe được từ đầu đến cuối, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, chỉ biết mẹ cậu kiếm được một số tiền rất lớn.
Khương Chi cười khẽ, suy nghĩ một chút, sau đó làm ra dáng vẻ khoa trương nói: “1000 đồng ấy hả, là rất nhiều rất nhiều tiền đó, có thể giúp chúng ta rời khỏi thôn Khương gia, dọn đến ở trấn Đại Minh, thậm chí là huyện Thấm, con có thấy vui không?”
Hai mắt Đản Tử lập tức mở to, trong miệng phát ra tiếng ‘Oa’ tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc đầu cậu nhóc cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau đó lại khụt khịt mũi, ngập ngừng nói: “Mẹ ơi, chúng ta thật sự sẽ chuyển đến thị trấn sao? Nhưng mà như vậy, nếu như các anh quay về tìm sẽ không tìm thấy chúng ta mất.”
Sắc mặt Khương Chi hơi ngập ngừng, sau đó mỉm cười vỗ đầu thằng bé nói: “Không phải mẹ đã nói sẽ tìm các anh của con về sao? Đừng lo lắng, đợi chúng ta chuyển đến trong trấn, việc đầu tiên mẹ làm sẽ là đi tìm các anh của con, được không?”
“Được, được! Các anh trai của con đều sẽ quay về!”
Đản Tử vui vẻ nhảy lên, vừa nhảy vừa vỗ tay, cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy cậu nhóc đang cảm thấy rất vui.
Khương Chi khẽ mím môi, đợi sau khi chuyển đến thị trấn, việc đi tìm mấy đứa trẻ cũng nên được thực hiện rồi, đây cũng không chỉ là sự xuất hiện của Thi Liên Chu mang đến áp lực, mà còn là vì sớm có thể làm bốn đứa trẻ đoàn tụ với nhau.
Khương Chi lại mua thêm một ít thịt và rau, sau đó mới đi tìm Khương Trường Hưng, lúc này hai mẹ con Bạch Đinh Hương cũng đang vui vẻ ngồi trên xe bò, Khương Quế Phân không ở đây, có lẽ là không muốn ngồi chung xe với bọn họ.
Khương Trường Hưng đang hút thuốc, nhìn thấy Khương Chi đi đến thì nói: “Lên xe đi.”
Khương Chi nhấc Đản Tử lên xe, hai mẹ con đang thì thầm to nhỏ ở đối diện bọn họ lập tức im lặng không nói.
Chiếc xe bò từ từ lắc lư di chuyển, chẳng bao lâu sau, đã rời khỏi trấn Đại Minh.
Khương Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, âm thầm xem xét tài sản của bản thân, hôm nay cô kiếm được hơn 60 đồng, lại tiêu linh tinh mất 20 đồng, chỉ còn lại 40 đồng, tài sản trong hệ thống thật sự càng thêm ít ỏi, chỉ có 1 đồng 1 xu.
Tuy nhiên, có công việc phiên dịch tạm thời này, chuyến đi đến trấn Đại Minh này cũng coi như không uổng phí.
Hơn nữa cô còn tìm ra một cách kiếm tiền mới, đó chính là viết tiểu thuyết!
Ban đầu cô định cho Đản Tử đi học ở trường học trong làng, nhưng mà bây giờ cô sắp kiếm được 1000 đồng, mặc dù vẫn không mua được nhà, nhưng có thể tạm thuê được một căn phòng ở trấn Đại Minh, vừa thuận tiện cho việc sao chép tiểu thuyết của cô, vừa có thể tiện lợi cho việc đi tìm mấy đứa trẻ.
Nhưng mà, nếu muốn đi học ở thị trấn, chắc chắn sẽ có hạn chế về tuổi, như vậy thì kế hoạch để Đản Tử đi học cũng mắc kẹt.
Khương Chi không nhịn được cau mày.
Lúc Khương Chi đang đau đầu suy nghĩ thì Khương Đinh Hương cũng đang trợn mắt nhìn về phía cái rổ đặt giấy trắng của cô.
Cô ta có chút nghi ngờ nhìn Khương Chi, cô ta vẫn biết người chị này của cô ta có tính tình như thế nào, nói chị ta ham ăn biếng làm còn thật sự khen chị ta, hơn nữa bình thường chị ta rất chán ghét mấy đứa con của mình, nếu không sao có thể liên tiếp bán chúng đi chứ.