Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:45
Lượt xem: 66
Có câu nói này rất hay, không sợ trộm đến cướp, chỉ sợ trộm nhớ mong.
Nếu quang minh chính đại đối đầu với nhau thì cô không sợ nhà họ Hoắc hay Ân Đình nhưng lòng dạ bọn họ ác độc, tàn nhẫn, nếu đã thuê sát thủ lần thứ nhất thì vẫn có thể thuê tiếp lần thứ hai, tốt nhất cô phải cẩn thận để không xảy ra sai lầm gì lớn, như vậy có hối hận cũng không kịp.
Thế nhưng cô cũng không thể ở thủ đô mãi được, dù sao nhà xuất bản và xưởng may đều đang ở trấn Đại Danh.
Khương Chi cay mày, xoa thái dương hơi nhói lên của mình, trong lòng còn âm thầm chửi bậy, mọi người đều sinh ra ở xã hội văn minh nhưng vì sao suốt ngày chỉ biết đánh g.i.ế.c như thế?
DTV
Khương Chi không còn lòng dạ đi dạo ở Phan Gia Viên nữa, cô quay về Phong Lâm Vịnh.
Lúc cô về đến nhà, Thi Liên Chu vẫn chưa trở lại, Hồ Vĩnh Chí đi qua đi lại trong phòng khách, không ngừng quay đầu nhìn ra bên ngoài, mắt thấy sắc trời đã tối, anh ấy nhíu mày nói với Triệu Ngọc Phương: “Không được, anh phải quay lại đó xem thế nào.”
Triệu Ngọc Phương gật đầu, lo lắng nói: “Anh mau đi đi!”
Hồ Vĩnh Chí vừa bước được hai bước thì Khương Chi cũng vừa bước vào cửa, đầu tiên anh ấy sững sờ nhưng ngay sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội nói: “Bà chủ, cô không sao chứ? Người phụ nữ kia là ai? Nhìn thế nào cũng không giống người tốt.”
Cho dù cách ăn mặc hay cách nói chuyện của Trần Cẩm đều quái gở, ở trong mắt Hồ Vĩnh Chí, tất nhiên không được tính là người lương thiện.
Khương Chi lắc đầu, cô không muốn nhắc nhiều đến Trần Cẩm, chỉ nói: “Không có việc gì, anh chuyển đồ về rồi chứ?”
Hồ Vĩnh Chí gật đầu, chỉ mấy món đồ được đặt lên bàn ở phòng khách: “Đều mang về đây rồi.”
“Hôm nay tạm thời như thế đã, ngày mai chúng ta lại đến Phan Gia Viên một chuyến nữa. Hôm nay, anh và chị Ngọc Phương đi về trước đi!” Khương Chi nhìn thoáng qua rất nhiều đồ đặt trên bàn trong phòng khách, cô nhẹ gật đầu, nói với Hồ Vĩnh Chí.
Hồ Vĩnh Chí có thể nhận ra tâm trạng của Khương Chi không tốt nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy được rồi, chúng tôi ở nhà khách Văn Hâm cách đây không xa, nếu cô có việc gì thì gọi.”
Khương Chi gật đầu.
Một nhà ba người Hồ Vĩnh Chí rời đi, Khương Chi mím môi, không nhìn đồ trên bàn mà vào bếp rửa tay làm cơm tối.
Cơm tối hôm nay là cháo thịt nạc trứng muối và một số món ăn phụ ngon miệng.
Thi Liên Chu vừa về đến nhà, anh bước đến trước cửa ra vào đã nghe thấy tiếng nói ngây thơ của trẻ con: “Mẹ, thơm quá! Có phải chúng ta chờ cha về mới được ăn cơm không?”
Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ: “Đúng vậy.”
Rõ ràng đó chỉ là cuộc đối thoại bình thường mà thôi nhưng lại khiến trong lòng anh dâng lên một cảm xúc mà không thể giải thích được.
Đây là không khí của cuộc sống bình thường. Rốt cuộc anh cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.
Thi Liên Chu đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh là cảnh mấy đứa bé đang chạy nhốn nháo và Khương Chi bên kia đang rửa tay nấu canh, môi mỏng của anh hơi mím lại, đáy mắt anh lộ vẻ ôn hòa, anh cởi áo khoác nói: “Ăn cơm.”
Anh mới vừa mở miệng, mấy đứa bé giống như nhận được mệnh lệnh, cả bốn lập tức ngoan ngoãn ngồi thành hàng.
Khương Chi bật cười. Người cha này rất uy nghiêm, lời nói của cô cũng không có tác dụng nhanh bằng anh.
Hôm nay Tiểu Ngự đã khóc một trận, bây giờ tâm trạng giống như dễ chịu hơn nhiều rồi, tuy trong lòng vẫn lo lắng cho lão Cận nhưng ngăn cách giữa cậu bé và Khương Chi đã được loại bỏ, cậu bé đã không còn sầu não, u uất như trước kia nữa, trên gương mặt nhỏ đã lộ ý cười.
Tiểu Ngự thấy Tiểu Qua dán sát Khương Chi thì bĩu môi, nói: “Tiểu Qua, em lớn thế nào rồi còn dính mẹ như thế? Không biết xấu hổ!”
Tiểu Qua chớp mắt, nghiêng đầu nhìn lại Tiểu Ngự đang “chó chê mèo lắm lông”, cười ha ha nói: “Anh cả, không biết hôm nay là ai đã ôm mẹ gào khóc hu hu, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, sao anh còn không biết xấu hổ mà nói em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-433.html.]
Trong chớp mắt, mặt mày của Tiểu Ngự đã đỏ bừng.
Khương Chi cười lắc đầu, dùng ngón tay ấn nhẹ lên chóp mũi Tiểu Qua: “Ăn cơm.”
Thi Liên Chu rửa tay xong cũng ngồi xuống, giữa hai đầu lông mày lạnh lùng mang theo sự mệt mỏi.
Ngón tay mảnh khảnh của Khương Chi chọc vào giữa trán Thi Liên Chu: “Hôm nay anh làm gì mà mệt mỏi như vậy?”
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu lóe lên, anh chậm rãi nói: “Công ty dược đã có thể khai trương.”
“Nhanh vậy sao?” Khương Chi ngạc nhiên. Mấy người họ chỉ mới đến thủ đô được mấy ngày mà công ty dược đã được chuẩn bị xong xuôi và sắp được đưa vào sản xuất, trước mắt chỉ cần cô bổ sung dược phẩm là được.
Chậc! Quyền thế đúng là một thứ rất tốt.
Cô đã phải phí biết bao công sức, sự nghiệp của mình mới chậm rãi cất bước, mà công ty dược là một ngành nghề “phức tạp” nhưng vì nằm trong tay Thi Liên Chu nên việc mở cửa cũng đơn giản như mở một quán cơm bình dân, thật sự khiến người ta ghen tị c.h.ế.t mức.
Đuôi lông mày của Thi Liên Chu hơi nhếch lên cao, anh bình tĩnh nói: “Cũng không tính là nhanh, vì anh đã mua lại một xưởng điều chế thuốc, trong đó đã có sẵn dụng cụ.”
Khóe miệng Khương Chi co rút. Có tiền thật là tốt!
Vốn dĩ cô muốn nhắc đến chuyện đụng phải Trần Cẩm vào hôm nay nhưng ánh mắt lướt đến Tiểu Tông thì dừng lại. Cô mặc kệ Tiểu Tông có phản ứng hay có tình cảm thế nào với nhà họ Hoắc nhưng chỉ dựa theo mối quan hệ hiện nay giữa họ và nhà họ Hoắc thì việc nhắc đến đề tài nhạy cảm này trước mặt Tiểu Tông vẫn không hợp lý.
Thi Liên Chu thấy dáng vẻ Khương Chi muốn nói lại tôi, anh cũng chỉ nhìn cô mà không hỏi gì thêm.
Ăn cơm tối xong, Khương Chi để mấy đứa bé về phòng mình chơi.
Cô thu dọn bát đũa, pha ấm trà rồi quay lại phòng khách, lúc này Thi Liên Chu đang nghiên cứu thu hoạch hôm nay ở Phan Gia Viên.
Anh chỉ vào chiếc hộp trang sức, mắt hơi híp lại, nói: “Em đến Phan Gia Viên rồi à?”
Khương Chi gật đầu, rót cho anh một tách trà.
Cô nâng tách trà, hé môi nói: “Hôm nay em đã đụng phải Trần Cẩm ở Phan Gia Viên.”
“Trần Cẩm sao?” Mắt phượng của Thi Liên Chu càng híp nhỏ lại: “Cô ta ở thủ đô à?”
Anh từng điều tra về nhà họ Hoắc, vì vậy đã quen thuộc với thành niên của nhà họ Hoắc, mà Trần Cẩm này cũng được xem là một người nhà họ Hoắc có khá nhiều chuyện xưa, chỉ là từ sau khi đưa Tiểu Tông về đây rồi thì anh đã không quan tâm đến nữa.
Khương Chi gật đầu, trầm giọng nói: “Ừ. Không những vậy, em còn nghi ngờ cô ta đang ở chung một chỗ với tên Ân Đình.”
Thi Liên Chu vuốt ve tách trà trên tay mình nhưng trên mặt anh lại không hề bất ngờ.
Trái lại Khương Chi mới là người ngạc nhiên: “Anh đã biết bọn họ có quan hệ từ trước rồi sao?”
Thi Liên Chu ngước mắt nhìn Khương Chi, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô khiến anh khẽ cười: “Lúc điều tra nhà họ Hoắc, anh đã biết rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Em phải tốn bao nhiêu sức lực mới đoán ra được, còn anh thì đã biết từ lâu nhưng lại không nói với em.” Khương Chi lườm anh, nhỏ giọng phàn nàn.
Đôi mắt đen nhánh của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm vào Khương Chi, trái lại giọng nói ngay thẳng: “Tên Ân Đình kia có vấn đề, hắn còn có ý đồ bất chính với em, cực kỳ đáng ghét, anh không muốn nói chuyện của hắn cho em biết.”