Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-11-21 06:43:31
Lượt xem: 42
Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng vừa nghe thấy đã bắt đầu căng thẳng, bắp thịt người trên họ cũng căng cứng, cả hai đều nhìn theo ánh mắt của Hồ Vĩnh Chí nhưng vừa nhìn thấy Khương Chi, hai người bọn họ ngây ngẩn cả người. Ông chủ? Thì ra ông chủ của bọn họ là phụ nữ!
“Đại Cường, A Hưng, hai người còn ngây ngốc ra đó làm gì? Mau đến chào bà chủ của chúng ta!” Hồ Vĩnh Chí đi qua đón Khương Chi nhưng thấy hai người anh em của mình vẫn còn ngây ngốc một chỗ thì khóe miệng không khỏi co rút, ngay sau đó anh ấy đã vội vàng hối thúc hai người bọn họ bước đến.
Vương Nghĩa Cường rụt cổ lại, trên gương mặt thô ráp đã bắt đầu ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Lưu Hưng thì bình tĩnh nhiều hơn, anh ấy kéo lấy cánh tay của Vương Nghĩa Cường đi đến trước mặt Khương Chi, còn lễ độ gật đầu chào cô: “Bà chủ, tôi là anh em tốt của Hồ Vĩnh Chí, tôi tên Lưu Hưng.”
Dứt lời, anh ấy quay sang nhìn Vương Nghĩa Cường.
Vương Nghĩa Cường vội vã lấy lại tinh thần, anh ấy chỉ vào mình, cười ngây dại: “Bà chủ, tôi là Vương Nghĩa Cường, cô gọi tôi là Đại Cường là được rồi.”
Khương Chi mỉm cười, đánh giá hai người họ.
Dáng vẻ bên ngoài của Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng cực kỳ đặc sắc, nhất là khi hai người họ đứng chung một chỗ với nhau, thật sự rất có ấn tượng với thị giác của người nhìn.
Hai người họ, một cao một thấp, một gầy một béo.
Vương Nghĩa Cường cao gần hai mét, cao lớn, khôi ngô, mặt chữ điền, cằm đầy râu, tuổi tác cũng khoảng ba bốn mươi tuổi nhưng giọng nói lại cho cảm giác rất chất phát, nhiệt tình, rất có cảm giác của một thiếu niên.
Lưu Hưng không cao hơn một mét bảy, nếu đứng cạnh Khương Chi cũng khó phân biệt ai cao hơn.
Chỉ là dáng vẻ của Lưu Hưng ôn hòa hơn Vương Nghĩa Cường, bước đi vững vàng, trong mắt còn lóe lên tia sáng, xem ra đây là một người rất biết làm ăn, nếu ở thời cổ đại, nói không chừng còn có thể làm một chưởng quỹ rất giỏi.
Hồ Vĩnh Chí nói: “Bà chủ, hai người họ đều là anh em tốt của tôi, ở phương diện cổ vật, họ cũng rất thành thạo.
Khương Chi gật đầu: “Không tệ! Sau này để họ đi theo anh đi, tiền lương và đãi ngộ thế nào đều do anh quyết định là được.”
Nghe thấy lời này, Hồ Vĩnh Chí giật mình, anh ấy không ngờ Khương Chi cho mình quyền hành lớn như vậy.
Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng cũng nhìn nhau, trong mắt họ đều là vẻ vui mừng. Khương Chi có thể nói mấy lời như vậy ở trước mặt họ thì có thể thấy được cô cực kỳ tín nhiệm Hồ Vĩnh Chí, là một nhân viên, nếu gặp được một bà chủ như vậy, tất nhiên họ vô cùng thích.
DTV
Vả lại bà chủ của bọn họ còn là một nữ đồng chí cực kỳ xinh đẹp thế này.
Lưu Hưng hơi do dự nhìn Khương Chi muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy đây chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt nên ngại đề cập đến vấn đề kia, vì vậy tạm thời vẫn không nhắc đến.
Thế nhưng Vương Nghĩa Cường lại không để ý quá nhiều như vậy, anh ấy đĩnh đạc nói: “Bà chủ, tôi nghe anh Hồ nói, trong cửa hàng của chúng ta chưa có nguồn cung. Gần đây anh Nguyên của chúng tôi vừa tìm được một lối đi, phát hiện một ngôi mộ lớn ở Thiểm Tây bên kia, nghe nói còn có không ít đồ tốt.”
Khương Chi còn chưa kịp lên tiếng thì Hồ Vĩnh Chí đã tái mặt, anh ấy không vui quát lên: “Đại Cường!”
Bọn họ đã rửa tay nhiều năm nay, vả lại lý do phải bỏ nghề trộm mộ cũng bởi vì trộm mộ là thất đức, bây giờ vừa nghe thấy chữ “mộ” thì trong lòng vẫn luôn kiêng kỵ.
Miệng của Đại Cường vẫn mấp máy, anh ấy không phục, muốn nói thì đó nhưng cuối cùng vẫn nhụt chí mà không nói nữa.
Khương Chi ngạc nhiên: “Mộ gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-491.html.]
Đại Cường liếc nhìn Hồ Vĩnh Chí một cái, thấy anh ấy chỉ nhíu mày không nói thì Đại Cường lại vui vẻ hớn hở nói tiếp: “Tôi nghe anh Nguyên nói đó là mộ công chúa, bên trong có rất nhiều vàng bạc, châu báu, giá trị rất lớn!”
Khương Chi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, cô quay sang nhìn Hồ Vĩnh Chí: “Anh Nguyên là ai?”
Hồ Vĩnh Chí mím môi, rất lâu sau đó mới nói: “Tề Nguyên, lúc trước cũng cùng theo chân tôi xuống mộ, con người cậu ấy không tệ, rất nghĩa khí nhưng trước đây cậu ấy không bỏ nghề trộm mộ giống như tôi, nhiều năm nay vẫn thường xuyên lăn lộn trong nghề này.”
Lưu Hưng thở dài, giọng nói hơi xúc động: “Nếu lúc này không nhờ anh Hồ gọi chúng tôi đến đây thì chúng tôi đã đi theo anh Nguyên quay về nghề cũ rồi.”
Vương Nghĩa Cường bĩu môi: “Quay về nghề cũ có gì không tốt? Cái chúng ta từng học chính là tay nghề đó. Anh nhìn thấy lão Vu không, anh ấy không để ý đến thư từ của anh Hồ, bản thân đã chạy đến tìm nơi nương tựa bên cạnh anh Nguyên rồi.”
Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí không được tốt lắm nhưng anh ấy vẫn nói: “Mỗi người có chí hướng riêng.”
Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng cũng không lên tiếng nữa vì hai người họ đều biết Hồ Vĩnh Chí không muốn nói đến chủ đề “trộm mộ”.
Khương Chi liếc mắt nhìn ba người họ, nói: “Hôm nay tạm thời đóng cửa nghỉ sớm, anh dẫn hai người họ ra ngoài ăn uống một bữa trước đi!”
Còn về mộ của công chúa, cứ chờ sau rồi bàn bạc lại cũng không muộn.
Trong cửa hàng hiện tại đúng là rất thiếu nguồn cung, mà mộ công chúa kia lại làm lòng người rung động như thế, thế nhưng trong thời gian ngắn này mà muốn để Hồ Vĩnh Chí buông bỏ những cố kỵ và chấp niệm trước kia, đến Thiểm Tây thu hàng thì sợ rằng anh ấy sẽ không đồng ý.
“Thật sao?” Vương Nghĩa Cường mặc kệ nhiều thứ rắc rối kia, chỉ cần nghe thấy ăn ngon là vui vẻ đến mức cười toe toét.
Khương Chi bật cười: “Để Hồ Vĩnh Chí đưa các anh đi.”
Giữa hai đầu lông mày của Hồ Vĩnh Chí vẫn cau chặt lại, anh ấy nhìn Khương Chi, đón nhận sóng mắt trong veo của cô thì khóe môi càng mím chặt hơn.
Anh ấy không phải kẻ ngốc, anh ấy có thể đoán được một số ý nghĩ của Khương Chi nhưng anh ấy thật sự không muốn lại dính dáng đến “trộm mộ” nữa.
Khương Chi không nói gì, sau khi rời khỏi cửa hàng thì lái xe trở về.
Lúc cô về đến nhà, Mạnh Lam không có ở đây, cũng không biết đã đi đâu, chỉ có Cận Phong Sa và Tiểu Ngự ở nhà, hai người bọn họ đang ăn cơm trưa.
“Mẹ, mẹ mau đến ngồi, mau nếm thử cơm lão Cận làm!” Tiểu Ngự nhìn thấy Khương Chi về thì phấn khởi chạy đến ôm chân cô làm nũng, hoàn toàn khác một tên nhóc kiêu ngạo như trước kia.
Khương Chi khẽ gật đầu, cô ngồi vào bàn, nhìn hai món mặn một bát canh trên bàn.
Cận Phong Sa là một người đàn ông ba mươi tuổi độc thân, khả năng nấu nướng cũng không thể nói là giỏi nhưng mùi vị vẫn không tệ.
Cận Phong Sa nhìn thấy Khương Chi ngồi xuống thì đứng lên bới thêm cho cô một bát cơm.
“Buổi sáng cô đi vội vàng, có phải xảy ra chuyện gì không?” Lúc Cận Phong Sa đưa cơm đến, ánh mắt của anh ấy lướt qua cách ăn mặc của Khương Chi, Cận Phong Sa luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tiểu Ngự nghe vậy cũng vội vàng nhìn chằm chằm vào Khương Chi.