Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:36
Lượt xem: 129

Lúc Khương Chi gói sủi cảo, chị gái trong bếp cũng không hề nhàn rỗi.

Lúc này, chị ấy đ.ấ.m vào lưng mình vài cái, đến gần Khương Chi, cười híp mắt nói: “Ôi, hôm nay làm sủi cảo à? Nhân thịt heo thì là sao?”

Khương Chi “vâng” một tiếng.

Chị gái trong bếp hít mũi một cái, cảm thán nói: “Em gái, tay nghề của em thật sự rất tuyệt, lần trước em nấu đồ ăn, mùi thơm kia đúng là không thể chịu được, bây giờ sủi cảo cũng thơm thế này khiến người ta mê mẩn, chồng em mất sớm như vậy, đúng là không có phúc hưởng.”

Khương Chi chỉ cười không nói.

Rất nhanh sau đó, sủi cảo đã nấu xong.

Từng cái sủi cảo xinh đẹp được bày đầy mấy hộp đựng thức ăn, Khương Chi còn cầm thêm một ít đồ chấm.

Cô xách mấy cái hộp quay về phòng bệnh, vừa mở nắp hộp thức ăn ra thì mấy đứa bé đã phấn khích ồ lên.

“Là sủi cảo!”

“Sủi cảo trắng trẻo, ú nu!”

“Chị Khương, nhân bánh là gì vậy ạ? Ngửi mùi thơm quá!”

Tiểu Qua và Trụ Tử cũng không nhịn được nuốt nước bọt. Trong lòng Trương Anh Tử cũng rất cảm thán, cô ấy nghĩ mình đến huyện Thấm này phải ăn uống khô khan để tiết kiệm tiền, ai ngờ đồ ăn ở đây còn ngon hơn ở nhà rất nhiều.

Vả lại, chị Khương nấu cơm thật sự quá ngon!

Trụ Tử cắn một miếng sủi cảo, nước súp lập tức tràn ra khỏi khóe miệng, hương vị của nhân sủi cảo tỏa ra khắp khoang miệng.

“Ồ!” Mắt cậu bé sáng lên, trong miệng cũng bắt đầu nhai nuốt.

Một bên khác, cái miệng nhỏ của Tiểu Qua cũng bị sủi cảo nhét đầy, hai má phồng lên, cậu bé liều mạng nhai nuốt.

“Rất… Rất ngon! Cực kỳ ngon!” Tiểu Qua vừa ăn vừa vất vả nói, trên mặt rất thỏa mãn.

Khương Chi đút sủi cảo cho Trụ Tử, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Qua, cô trách: “Trong miệng vẫn còn đồ ăn, con nuốt xuống hết rồi mới có thể nói chuyện”.

Trương Anh Tử cắn lớp vỏ của một cái sủi cảo, húp hết nước súp bên trong sủi cảo, trong nháy máy Trương Anh Tử đã bị nước súp thơm ngon này chinh phục, vỏ bánh bên ngoài trong suốt bao lấy nhân bánh làm bằng thịt heo và thì là cực kỳ tươi thơm, càng nhai càng thấy thơm, cực kỳ ngon!

DTV

Một bữa cơm này, tất cả sủi cảo đều được ăn hết sạch sẽ, kể cả nước súp cũng không bị vung vãi ra.

Tiểu Qua ngồi ở mép giường, xoa lấy cái bụng đã căng tròn của mình, cậu bé dựa vào ghế than thở: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon quá, ngày nào con cũng ăn thế này, có lẽ con sắp mập hơn Khương Dược Tiến mất.”

Khương Chi bật cười.

Cô dọn hộp đựng thức ăn lại, lúc này đã nhìn thấy Phó Đông Thăng đến.

Sắc mặt ông ấy hơi khó coi, hiển nhiên mục đích đến nhà xuất bản đã không thành công.

Khương Chi không để ý lắm, cô thuận miệng nói: “Ông ăn cơm chưa?”

Phó Đông Thăng lắc đầu, rất phối hợp ngồi xuống ghế, không nói lời nào cũng không nhắc đến chuyện đi đến nhà xuất bản với Khương Chi.

Phó Đông Thăng đã đi một chuyến nhưng quản lý cấp cao của nhà xuất bản huyện Thấm này cực kỳ cố chấp.

Họ khẳng định một “người phụ nữ ở nông thôn” thì không thể được chia bốn phần mười lợi nhuận, thứ nhất trước giờ chưa từng có tiền lệ như vậy, thứ hai bốn phần mười lợi nhuận này lại không bao gồm bản quyền.

“Truyện Anh Hùng Xạ Điêu” nổi rần rần sau một đêm, một miếng thịt to lớn thế này thì đừng nói là bốn phần mười lợi nhuận mà cho dù chỉ là một ly thôi cũng quá nhiều rồi.

Tất nhiên họ cố chấp như vậy cũng có lý do cả thôi.

Vào những năm 80, thời kỳ cực kỳ khan hiếm vật chất và những sản phẩm dành cho tinh thần, mà nhu cầu với sách vở báo chí tăng mạnh đối với những người vừa được gỡ bỏ lệnh giam cầm.

Đáng tiếc, nhu cầu lớn thế này lại gặp phải khó khăn lớn.

Việc xuất bản phụ thuộc vào in ấn và giấy, công nghệ trước đó lạc hậu, năng suất ít đến trầm trọng, cung không đủ cầu, bây giờ nếu một người muốn in báo, tạp chí hay tiểu thuyết với lượng lớn thì chi phí in ấn cũng là một con số trên trời.

Họ không cho rằng một nhân vật nhỏ bé đi ra từ thôn Khương Gia lại có tiềm lực kinh tế và quyết đoán như thế.

Lúc này Khương Chi cũng không nói chuyện, cô chỉ rót sữa bò cho mấy đứa bé, cũng thuận tay rót cho Phó Đông Thăng một ly.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-74.html.]

Phó Đông Thăng nhận lấy sữa bò, rủ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Rất lâu sau đó, ông ấy hít sâu một hơi, để cảm xúc ổn định lại mới nói: “Tiểu Khương à, thật sự xin lỗi cô, tôi không giúp được cô rồi, quản lý cấp cao muốn hủy bỏ hợp đồng, cho cô giữ tiền nhuận bút một ngàn chữ là hai mươi đồng tiền, bao gồm cả bản quyền, cô hãy quyết định đi!”

Nói đến đây, trên mặt Phó Đông Thăng cũng lộ vẻ tự giễu, ông ấy thở dài.

Cơ hội này tốt biết bao!

Ông ấy tin tưởng (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này có thể trợ giúp nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của họ nhảy vọt và trở thành người đi đầu trong giới.

Đáng tiếc.

Nếu Khương Chi thật sự là một người phụ nữ nông thôn tầm thường, chỉ cần dụ dỗ, ra oai uy h.i.ế.p một phen thì sẽ không khó đạt được mục đích nhưng Khương Chi là người như thế sao? Nếu cô thật sự là một phụ nữ nông thôn thì đã không đưa ra đề nghị chia lợi nhuận bốn sáu khi mới vừa bắt đầu như thế.

Chuyện hợp tác này xem như xong rồi.

Trên mặt Khương Chi đầy ý cười, cô ngẫm nghĩ: “Một ngàn chữ hai mươi đồng sao? Quá hào phóng rồi, tôi còn cho rằng một ngàn chữ mười đồng đã là quá cao rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Phó Đông Thăng lập tức lộ vẻ xấu hổ.

Ông ấy cũng cảm thấy quản lý cấp cao của nhà xuất bản huyện Thấm làm chuyện quá nhục nhã.

Khương Chi cau mày, nói: “Đi thôi! Rốt cuộc có muốn hủy hợp đồng hay không thì vẫn phải gặp mặt rồi nói.

Phó Đông Thăng sững sờ, ông ấy đã nói đến mức này rồi, cô còn dám đi sao?

Nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân huyện Thấm.

Khương Chi ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ, trên tay nâng một tách trà nóng đang bốc hơi.

Nụ cười của cô rất thản nhiên, cô bình tĩnh nhìn hai người ở phía đối diện.

Một nam một nữ.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên sống mũi là một cặp kính mắt, ria mép hơi nhạt màu, trên mặt đầy ý cười.

Còn cô gái thì trẻ tuổi hơn, lông mày mảnh, dài, sóng mũi cao, cằm nhọn, dáng vẻ đầy cay nghiệt.

Phó Đông Thăng hơi bức rức ngồi xuống bên cạnh Khương Chi, ông ấy lúng túng giới thiệu: “Tiểu Khương, vị này là người phụ trách nhà xuất bản ở huyện Thấm, ngài Sử Văn Học, vị này là tổng biên nhà xuất bản, cô Cao Linh.”

Sắc mặt Khương Chi vẫn ung dung, trong lòng thầm nghĩ: Một kẻ nham hiểm, một ả hồ ly mặt lạnh.

Sau một hồi giằng co, người mở miệng trước chính là Sử Văn Học.

Anh ta cười nói: “Đồng chí Khương. À không, có lẽ phải gọi cô là “Đại thần” nhỉ? Đúng là hậu sinh khả úy, tuổi còn trẻ đã có thể viết (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu), một tác phẩm tốt như thế!”

Khương Chi nhếch đuôi lông mày, khẽ cong môi, mỉm cười nói: “Đừng phí lời nữa, nói thẳng chuyện hợp đồng đi!”

Dứt lời, cô nâng tách trà lên, thần thái tự nhiên, khẽ nhấp một ngụm.

Sử Văn Học hơi ngạc nhiên, trong thoáng chốc, ánh mắt anh ta trở nên u ám. Đây không phải phản ứng mà một phụ nữ nông thôn tầm thường nên có.

Cao Linh cũng híp mắt, cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng: “Đồng chí Khương, khi đó cô lựa chọn nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của chúng tôi có lẽ cũng đã nhìn trúng năng lực của chúng tôi, tôi chưa bao giờ thấy một tác giả nào dám… Đòi hỏi nhiều như vậy.”

“(Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) đúng là một tác phẩm cực kỳ tốt nhưng nó vẫn cần bệ phóng, nếu cô không có năng lực và bệ phóng này thì cô cần dựa vào chúng tôi để tiến hành phát hành, một ngàn chữ hai mươi đồng, giá cả thế này đã không thấp rồi.”

“Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cho kỹ và ký kết lại một lần nữa”.

Tốc độ nói của Cao Linh rất nhanh, cô ta bày ra tư thế cao ngạo, lạnh lùng không ai sánh bằng.

Khương Chi lại vô cùng bình tĩnh.

Sử Văn Học cũng hỏi tiếp: “Đồng chí Khương, ý của cô thế nào?”

Hai người bọn họ trước sau như một, một kẻ đóng vai chính diện, một kẻ đóng phản diện.

Loading...