Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:28
Lượt xem: 136
……
Khương Chi đi theo Lê Sơ và Tạ Lâm vào phòng bệnh bên cạnh.
Thi Liên Chu dựa nửa người vào đầu giường, trong tay đang cầm sách lật xem, ngũ quan thâm thúy được ánh đèn chiếu vào hiện ra chiếc bóng mơ hồ.
Anh sinh ra đã có thân hình rất đẹp, mắt phượng lông mày dài, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn diễm lệ, nhưng bởi vì làn da trắng lạnh nhạt mà lộ ra tính cách lạnh lùng, lạnh hơn cả cơn mưa đêm, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lộ ra vài phần hung ác.
Đôi môi đỏ của Khương Chi mím chặt.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn qua.
DTV
Khi nhìn đến Khương Chi, anh không khỏi nheo mắt lại, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia dò xét khó đoán.
Anh nhớ rõ Khương Chi.
Tạ Lâm chú ý tới sắc mặt của anh thì trong lòng lộp bộp một tiếng, anh ấy biết tính tình của vị ông chủ này, lập tức cười nịnh nọt nói: “Ngũ gia, vị này chính là đầu bếp thượng đẳng ở phòng bên cạnh, là Lê thiếu mời tới đây.”
Ẩn ý của anh ấy không thể rõ ràng hơn: Không phải tôi mời, không phải tôi, không phải tôi.
Lê Sơ trợn mắt với anh ấy, nhìn về phía Thi Liên Chu, giọng nói trong vắt rõ ràng: “Anh năm, chuyện nhà xuất bản mà em nói đó, chị Khương chính là chủ, em mời chị theo qua đây nói chuyện với anh.”
Nghe vậy, Thi Liên Chu khép sách lại, đặt trên đùi, sóng mắt nhàn nhạt liếc nhìn Khương Chi, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của anh.
Anh khẽ hé đôi môi mỏng, gõ nhẹ vào ghế sô pha trong phòng bệnh: “Ngồi đi.”
Khương Chi bước tới, bình tĩnh ngồi xuống.
Tạ Lâm kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.
Anh ấy còn cho rằng Ngũ gia sẽ không thèm mở miệng mà đuổi người đi, sao lại còn mời người ta ngồi xuống chứ?
Lê Sơ trái lại cười ha hả, một dáng vẻ vô tâm.
Thi Liên Chu nhìn về phía Khương Chi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Sao đứa nhỏ lại bị phỏng?”
Nghe câu này xong, Khương Chi nhíu mày, đầu ngón tay đặt trên đầu gối cuộn lại.
Vì sao đột nhiên anh lại nhắc tới đứa nhỏ?
Khương Chi không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Đụng vào phích nước nóng.”
Tạ Lâm ngạc nhiên cực kỳ, đứng ngơ ngác tại chỗ như một khúc gỗ.
Anh ấy làm trợ lý cho Ngũ gia nhiều năm như vậy, quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt bạc bẽo của anh, bình thường nói chuyện với phụ nữ như đòi nợ, hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại còn hỏi con của nữ đồng chí người ta, mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Thi Liên Chu lạnh lùng liếc anh ấy một cái.
Tạ Lâm vội vàng thu ánh mắt lại, nín thở im lặng suy nghĩ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thi Liên Chu cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ ngồi trong xe bò bị bỏng phải nhập viện thì lại nhịn không được cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì đứa trẻ có đôi mắt giống anh.
Nhưng rõ ràng, anh cảm thấy kiểu quan tâm này thật lạ lẫm.
Thi Liên Chu thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Cô muốn mở một nhà xuất bản?”
Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Đúng vậy, làm phiền anh.”
Dứt lời, Thi Liên Chu gần như nhíu mày.
Anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên họ gặp mặt là ở bên ngoài trạm y tế của trấn Đại Danh, lúc đầu anh cũng không để ý, điều mà thật sự để lại ấn tượng cho anh chính là ở rạp chiếu phim, cô chậm rãi nói về 《 chiến loạn 》, mỗi một ý kiến cô đưa ra đều rất có giá trị.
Ngoại trừ chuyện đó, cô còn có thái độ đề phòng và bài xích đối với anh.
Tuy là không rõ vì sao cô lại bài xích, nhưng lần gặp mặt này thì anh cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của cô.
Thi Liên Chu nói: “Tạ Lâm, lấy giấy bút cho cô ấy, viết lại tên họ địa chỉ, tên nhà xuất bản và thời gian khai trương.”
Khương Chi nghe giọng nói lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cũng không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện đã đến nước này, lại giả bộ từ chối thì cô cũng không làm được, cô suy nghĩ rồi nói: “Ngài Thi, trong lúc anh nằm viện tôi có thể nấu cơm cho anh, không phải trả tiền”.
Thi Liên Chu nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời lấp lánh của Khương Chi, cùng dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn phủi sạch mối quan hệ với anh thì mặt lạnh đi.
Lê Sơ nhìn Khương Chi, lại nhìn Thi Liên Chu, luôn cảm thấy không khí giữa hai người này có chút quái dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-86.html.]
Tạ Lâm không dám hé răng, vội vàng cầm giấy bút đưa cho Khương Chi.
Khương Chi cầm lấy bút máy, xoạt xoạt xoạt viết lên giấy, không có nửa phần do dự.
Tạ Lâm lấy giấy đưa cho Thi Liên Chu.
Anh đưa tay nhận lấy.
Ánh mắt Khương Chi đảo qua ngón tay thon dài trắng nõn của Thi Liên Chu, trong lòng thầm nghĩ, người này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà mà các khớp xương cũng rất đẹp.
Thi Liên Chu cụp mắt, nhìn nét chữ bằng bút máy mạnh mẽ trên giấy, đuôi lông mày khẽ động.
Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi với vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Được.”
Khương Chi là một người thức thời, biết đây là câu ra lệnh đuổi khách thì lập tức đứng dậy, gật đầu với Thi Liên Chu: “Làm phiền anh, ngày mai tôi sẽ đưa cơm đến đây đúng giờ, nếu kiêng ăn gì có thể viết lại đưa cho tôi.”
Dứt lời, Khương Chi liền rời khỏi không chút lưu luyến.
Lê Sơ xoa xoa đầu, nói hai câu khách sáo với Thi Liên Chu, rồi cũng rời đi theo.
Thi Liên Chu cầm tờ giấy, nhìn tên phía bên trên.
Họ tên : Khương Chi.
Tên: Nhà xuất bản Văn học Thanh Phong Du.
……
Lê Sơ cũng không nán lại lâu trong bệnh viện, chào hỏi Khương Chi rồi rời đi ngay.
Buổi tối, Khương Chi rửa mặt xong, lấy kem bảo vệ da mua từ Cung Tiêu Xã.
Thứ cô mua là hộp kem bảo vệ da, bao bì rất có cảm giác thời đại, mở nắp lọ, một mùi thơm nhẹ tràn ngập trong không khí.
Kem bảo vệ da có kết cấu nghiêng về dạng nhũ đặc, thoa lên trên mặt có thể tán đều rất tốt, không bị bết dính tí nào.
Gương mặt khô hơi vàng của cô được kem bảo vệ da làm dịu, mang lại cảm giác mềm mượt.
Trong gương, vết sẹo trên trán của cô đã kết thành vảy sẫm màu, cô suy nghĩ, vẫn nên bỏ ra 200 đồng trong tài khoản hệ thống để đổi một “Gel xóa sẹo” đắt đỏ từ trung tâm thương mại.
Ngay từ lúc Tiểu Diệu bị phỏng, cô cũng đã từng nghiên cứu dược liệu xóa sẹo trong chủ đề “Y dược” ở trung tâm thương mại.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô liền bôi thuốc xóa sẹo sản xuất trong trung tâm thương mại cho Tiểu Diệu.
Cô lấy gel bôi lên trán, mát lạnh.
Ở bên đây, cô mới vừa thu dọn xong, Trương Anh Tử đã vô cùng lo lắng mà thúc giục: “Chị Khương, khi nào sẽ thiết kế trang phục vậy?”
Khương Chi cười cười, lấy giấy trắng và bút chì đã chuẩn bị từ sớm: “Bây giờ làm là được rồi.”
Cô đưa cho Tiểu Qua một quyển tập tranh, kêu cậu bé giữ, cùng xem với Tiểu Diệu, lúc này mới ngồi xuống bên bàn, cầm bút chì phác thảo thiết kế, vì trong lòng cô đã có ý tưởng từ lâu nên hạ bút nước chảy mây trôi.
Không bao lâu, một bộ trang phục thiết kế ba chiều với tỷ lệ hài hòa, đường nét rõ ràng xuất hiện sống động trên giấy.
Khương Chi đưa giấy cho Trương Anh Tử, nói: “Em nhìn xem.”
Trương Anh Tử nhận lấy, vội vàng nhìn về phía đồ thiết kế.
Cô ấy kinh ngạc há hốc mồm.
Khương Chi nói cô tùy tiện vẽ rõ ràng là lời nói khiêm tốn, mặc dù chỉ là màu đen đơn giản nhưng cũng đã phác họa được bản thiết kế vô cùng rõ ràng.
Trên bản vẽ là bộ âu phục màu đen đơn giản, phối hợp với vòng cổ trân châu, lại đội mũ phớt hoa cỏ đồng màu trên đầu, mang đầy tính nghệ thuật.
Khương Chi vừa vẽ bức tiếp theo, vừa hỏi: “Thế nào?”
Một lúc lâu sau, Trương Anh Tử mới tìm lại được giọng nói của bản thân, cô ấy ngập ngừng nói: “Chị Khương, chị vẽ rất đẹp. Nhưng mà âu phục không phải người bình thường có thể mặc được, nếu thật sự muốn may thì chỉ sợ giá cả không hề rẻ, có thể bán được không?”
Thời điểm này đã có âu phục, tuy nhiên giá một bộ tầm 40-120 đồng, có thể nói là hàng xa xỉ đắt tiền.
Khương Chi nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Vốn chị cũng không định đi theo con đường bình dân.”
Cô làm xưởng quần áo, chính là đi theo con đường sang trọng cao cấp.