Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:49
Lượt xem: 77
Nhưng cô ấy cũng không truy hỏi vấn đề này nữa, chỉ nói: “Chuyện này, chỉ sợ cô không chỉ phải tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, mà con phải hỏi ý kiến của Cận Phong Sa, anh ấy thật sự đối xử rất tốt với đứa nhỏ này, chuyện lúc đầu chúng tôi đều nhìn thấy cả.”
“Một đứa nhỏ, từ gầy gò xương xẩu đến bây giờ đã béo trắng, tôi không nói cô cũng có thể hiểu được mà”.
Đột nhiên, đôi mắt của cô giáo Hình chợt lóe.
Cô ấy thử dò xét nói: “Đồng chí Khương, cô có ý định kết hôn không?”
Vì cha ruột của đứa nhỏ đã không còn, điều đó có nghĩa là đối phương còn độc thân, vậy thì hai người có thể trở thành một cặp, nếu như chuyện này thành công thì đó cũng là một điều thật sự rất đáng mừng.
Khương Chi nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi có bốn đứa nhỏ phải nuôi, tôi sinh tư, tôi cũng không có ý định kết hôn.”
Cô giáo Hình nghe vậy, giật mình trợn to hai mắt, cô ấy nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới, ngượng ngùng nói: “Thật sự không nhìn ra, xưởng thép chúng tôi thậm chí còn không có người sinh đôi chứ đừng nói đến sinh tư.
Khương Chi không còn tâm trạng nói về chủ đề này nữa, nói “Cô giáo Hình, hôm qua cái giỏ tôi để ở văn phòng còn ở đó không ?”
Nghe vậy, cô giáo Hình liền cười nói: “Vẫn còn để trong văn phòng đó.”
Khương Chi nhướng mày cười một tiếng: “Phải không?”
Cô giáo Hình không hiểu là chuyện gì, nói: “Cô đứng đây đợi một lát, tôi đi lấy cho cô”.
Khương Chi không ngăn cản mà đi theo cô ấy đến cửa văn phòng.
Cô giáo Hình vào trong không bao lâu, liền ngạc nhiên thốt lên: “Tại sao có thể như vậy?”
Cô ấy nhìn chiếc giỏ trống dưới gầm bàn, sắc mặt hết sức khó coi.
Tối hôm qua trước khi về, cô ấy đã để giỏ ở góc văn phòng, dùng báo che lại, hôm nay đến chỗ làm, cô ấy vội lên lớp dạy tiết học buổi sáng cho nên cũng không chú ý, không ngờ rằng lại xảy ra vấn đề, đồ trong giỏ đi đâu cả rồi?
Cô giáo Hình nhắm mắt lại, chất vấn: “Cô giáo Thái, tối hôm qua cô tan làm muộn, cô có biết đồ ở đâu không?”
Cô ấy là người hiền hòa, chưa bao giờ muốn làm khó người khác.
Mà Thái Nhiên, ngày thường làm việc bá đạo, thích nổi bật, cô ấy cũng là giáo viên tiểu học giống như cô ta nhưng lại không ít lần bị cô ta xúc phạm, bây giờ đồ bị mất, cái giỏ còn bị ném ở dưới bàn làm việc của cô ấy, người có thể làm được chuyện này, ngoại trừ Thái Nhiên thì cô ấy cũng không nghĩ ra được người thứ hai.
Một khi cô ấy bị buộc tội ăn trộm thì cô ấy sẽ mất công việc này!
Nghĩ như vậy, sự hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt cô giáo Hình.
Bây giờ là thời gian tan học, trong văn phòng có năm sáu người giáo viên, bọn họ vừa nhìn thấy cô giáo Hình xưa nay ôn hòa tức đến nỗi cả người phát run thì không khỏi giật mình và rối rít hỏi nguyên do.
Thái Nhiên nghe lời nói của cô giáo Hình, cô ta chợt đứng lên và phản bác: “Hình Phương, cô có ý gì? Cô đang nghi ngờ tôi trộm đồ sao? Hôm qua tôi tan làm hơi muộn, nhưng tôi đi chung với Lý Viên Viên đó, tôi muốn trộm đồ thì cô ấy có thể không nhìn thấy sao?”
Cô giáo tên Lý Viên Viên, chính là người vừa ăn hạt dưa và nói chuyện phiếm với Thái Nhiên dưới mái hiên lúc nãy.
Cô ta vừa nghe thấy tên của mình, lập tức trả lời theo phản xạ: “Tôi không nhìn thấy, cũng không biết chuyện gì cả.”
Thái Nhiên cau mày liếc cô ta một cái, nhưng cũng không thèm để ý.
Cô ta nhìn Hình Phương, châm chọc nói: “Với điều kiện của tôi ở đây, có cần trộm mấy hộp văn phòng phẩm và sách bài tập không? Còn cô, Hình Phương, tôi nghe nói cậu em chồng của cô muốn kết hôn nên sốt ruột gom góp tiền sính lễ, có phải cô không có tiền nên mới ăn trộm đồ đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-98.html.]
“Nếu cô thật sự không có tiền thì cứ nói với tôi, chúng ta là đồng nghiệp, tôi vẫn có thể cho cô mượn chút tiền lẻ này mà.”
Thái Nhiên khoanh tay, trên mặt tràn đầy âm dương quái khí, nói ra mấy lời khiến các giáo viên xung quanh không khỏi lộ ra vẻ quái dị.
Mấy người giáo viên cũng xem như là nghe hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, bọn họ cũng không chen miệng vào nữa.
Có người giáo viên nhân dân nào dám trộm đồ?
Loại hành vi này rất đáng xấu hổ, nhẹ thì mất công việc, nặng thì có khi còn phải vào tù!
Chỉ vì mấy quyển vở và hộp văn phòng phẩm, có đáng không?
Ánh mắt bọn họ nhìn Hình Phương đã mang theo mấy phần khinh thường và ghét bỏ.
Mặc dù Thái Nhiên khiến người khác không thể nào thích nổi, nhưng lời cô ta nói không sai, cô ta có điều kiện như vậy thì có cần phải trộm đồ không? Ngược lại là cô giáo Hình, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ngày thường nhìn cô ấy ôn nhu hiền hòa, không ngờ lại là một người như vậy.
Mọi người luôn không ngại suy đoán người khác với ác ý lớn nhất.
Hình Phương bị ánh mắt của những đồng nghiệp xung quanh nhìn chằm, sắc mặt trắng bệch nói: “Không phải tôi! Không phải tôi!”
Thái Nhiên cười một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa: “Đồ để ở đây, cô tự nói đi, người ở văn phòng chúng ta, còn có ai sẽ đi trộm mấy quyển bài tập chứ? Giỏ đồ kia, tổng cộng lại cũng chỉ khoảng mười đồng, ai mà thèm chứ?”
“Đúng vậy, cô giáo Hình, nếu không thì cô cứ bồi thường tiền đi, cũng không nhiều tiền lắm.”
“Đúng vậy, bồi thường tiền cho người ta, chuyện này xem như xong rồi.”
“. . .”
Bàn tay cầm giỏ của Hình Phương cũng run rẩy: “Thật sự không phải tôi!”
Nếu cô ấy thật sự lấy tiền ra đền, vậy thì đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận chuyện cô ấy ăn trộm, vậy thì danh tiếng của cô ấy trong xưởng thép sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, không những không giữ được việc làm, nói không chừng còn sẽ liên lụy người nhà!
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt vang lên: “Cô giáo Hình, tôi tin tưởng không phải cô lấy”.
Hình Phương chợt quay đầu nhìn về phía Khương Chi, đôi mắt cô ấy cũng sáng bừng lên lên.
DTV
Thái Nhiên liếc nhìn Khương Chi với ánh mắt chán ghét: “Không phải cô ta thì là ai? Còn nữa, đồ của mình thì không lo giữ cho kỹ, mất rồi lại đến tìm chúng tôi, cô chính là đến để tống tiền người ta thôi, bảo sao cô có thể sinh ra một tên lưu manh nhỏ như Cận Cương Thiết, bản thân cô cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
Khương Chi liếc cô ta một cái, sắc mặt lạnh lùng.
Cô cũng không để ý đến Thái Nhiên, mà chỉ nhìn Hình Phương nói: “Cô giáo Hình, tôi đi với cô đến đồn công an một chuyến, chúng ta báo án, để đồng chí cảnh sát đến đây điều tra xem thử, bọn họ có bản lĩnh lớn, ai là người trộm thì bọn họ nhìn là biết ngay, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho cô.”
Hình Phương vốn còn đang hoảng loạn vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ấy trịnh trọng gật đầu, nhìn thẳng Thái Nhiên, hùng hồn nói: “Đồng chí Khương nói đúng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, tôi không thể gánh danh tiếng kẻ trộm cắp, vậy thì báo án đi.”
Nghe vậy, mấy người giáo viên trố mắt nhìn nhau, khuôn mặt bọn họ bất giác trở nên căng thẳng.
Lúc này, có người bình thường nào lại nguyện ý liên quan đến cảnh sát chứ?