Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - 180
Cập nhật lúc: 2024-05-23 08:12:57
Lượt xem: 252
Còn có một giọng mắng vô cùng quen thuộc: “Bà chính là sao tai họa không biết xấu hổ, ngay cả nước tiểu cũng phải đi trộm, nhà bà một ngày ba bữa đều uống nước tiểu, ngày nào cũng trộm nước tiểu, cũng không sợ cả nhà uống tới mức biến thành điếm thối!”
Giọng mắng quen thuộc, chính là bà nội thân yêu của cô.
Đường Niệm Niệm lú đầu ra nhìn, nhìn thấy bà cụ nhà cô chống nạnh đứng trước cổng trường, nhanh nhẹn dũng mãnh chửi đổng lên, đối diện là một bà cụ gầy nhom, bên cạnh còn có hai thùng nước lớn đựng nước tiểu trẻ em.
“Mẹ nó, bà mới là con điếm già, bà đây không trộm nước tiểu nhà bà, bà quản được chắc?”
Bà cụ già cũng rất nhanh nhẹn dũng mãnh, mắng mỏ bà cụ Đường túi bụi.
“Chính là nước tiểu nhà tôi, bà đây đã thỏa thuận với nhà trường từ trước, bà chính là con điếm già không biết xấu hổ, nếu thích uống nước tiểu như vậy, thế ngày nào bà đây cũng tiểu cho bà uống!”
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, hàm lượng đi ia thật cao.
Cô đã biết tình hình đại khái, nước tiểu trẻ em mà bà cụ đã thỏa thuận trước với trường học lại bị bà cụ gầy này hớt tay trên.
Việc này không hiếm lạ, năm nào vào thời điểm này, nước tiểu trẻ em cũng trở thành món hàng nóng kẻ giành người giật, thường xuyên xảy ra việc đánh nhau giành nước tiểu.
Đường Mãn Đồng bảo tài xế Mao dừng xe, vội vàng xuống xe chống lưng cho mẹ mình.
“Mẹ ơi, người nào không có mắt bắt nạt mẹ vậy?”
Đường Mãn Đồng dáng người to lớn, khí thế ngợp trời, vừa mở miệng đã chặn ngang bà cụ gầy.
“Chính là bà già không biết xấu hổ này trộm nước tiểu của mẹ!”
Bà cụ Đường nhìn thấy con trai út, mặt vui mừng, sống lưng càng cứng hơn, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn bà cụ gầy.
“Bà ơi, ai trộm đồ của bà vậy?”
Đường Niệm Niệm xuống xe, giọng nói lạnh lùng hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người đang hóng hớt, đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Ối chà, ngồi trên xe ô tô!
Không thể trêu vào!
Bà cụ Đường ngạc nhiên ra mặt, muốn hỏi cháu gái tại sao cô lại đi xe hơi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, muốn hỏi gì để về nhà rồi hỏi, hiện tại bà chỉ quan tâm chuyện phải cướp lại thùng nước tiểu của bà thôi.
Bà tự dưng cảm thấy lưng mình hết còng, mạnh mẽ hét thật lớn tiếng: "Chính là cái thứ không biết xấu hổ này, trộm nước tiểu hai ngày của bà!"
Bà cụ gầy gò biến sắc, bà ta không ngờ cháu gái của con mụ Đường kia lại ở trong xe thật, chắc chắn là nó làm quan trong thành, loại này không dây vào được.
"Ai trộm nước tiểu nhà mụ? Chỗ nước tiểu này lại chẳng viết tên mụ, mụ thử gọi nó xem nó có trả lời mụ không!"
Bà lão gầy gò kia nhỏ giọng hơn hẳn ban nãy, nhưng thái độ vẫn nghênh ngang lắm.
Hai thùng nước tiểu to vậy cơ mà, bà ta cũng không nỡ trả.
"Thế nước tiểu nhà mụ có biết trả lời mụ không? Mụ đi nặng cũng phải gọi mấy tiếng cho nó chui ra rồi mới rặn chắc? Chắc trong đầu mụ phải mọc mấy cân giòi nên mới nói ra được cái câu không não như thế được!"
Bà cụ Đường trợn tròn mắt chửi ầm lên, câu nào cũng có phân với nước tiểu, Đường Niệm Niệm nghe xong mà cảm thấy người mình đầy mùi.
"Đầu mụ mới có giòi ấy, thế này đi, tôi chia cho mụ một thùng, được chưa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/180.html.]
Bà lão gầy gò chủ động nhượng bộ, không muốn động đến Đường Niệm Niệm đang ngồi trong xe.
"Bà đây còn cần mày bố thí cho chắc? Vốn dĩ cả hai thùng là của bà đây, chia cái gì mà chia!"
Bà cụ Đường nhảy dựng lên, cái thứ mặt già không biết vô tri liêm sỉ kia, dùng đồ của tao mà còn ra vẻ làm phước à, sao lại có cái thứ mặt dày hơn thớt thế chứ lị!
Đường Mãn Đồng nghe xong mà to hết cả đầu, anh ta thật sự không muốn cãi nhau vì hai thùng nước tiểu nữa, vội vàng nhảy ra can: "Mẹ, về con tiểu thêm là được!"
Có mấy giọt nước tiểu đồng tử thôi mà, anh ta cũng có.
Một ngày tiểu tám lần cho xem!
Đường Niệm Niệm và bà cụ Đường đồng loạt quay lại nhìn anh ta, ánh mắt của hai người giống nhau y đúc, bốn con mắt viết rõ mấy chữ không tin nổi.
"Có có cái mả cha mày, phắn sang chỗ khác đi, đừng có cản đường bà!"
Bà cụ Đường vả cho thằng con trai một cái, thái độ phải nói là ghét ra mặt.
Mặc dù là mẹ ruột của thằng nhóc đó thật nhưng bà không tin con trai út nhà mình vẫn còn trai tân, nguyên cả năm múa may quay cuồng bên ngoài, nó mà giữ thân được chắc?
Sức tay của bà cụ đâu phải bình thường, một cái tát kia không khác nào trời giáng, Đường Mãn Đồng đau đến nỗi nhe miệng nhếch mép, ngoan ngoãn lượn ra góc đứng im không dám ho he, nhưng vẻ mặt thì trông không phục lắm.
Cả một năm nói dối, hiếm lắm mới có một lần nói thật mà mẹ lại không tin là sao.
Thấy bà cụ Đường và bà lão gầy gò lại sắp đánh nhau, Đường Niệm Niệm chen vào giữa hai người, lạnh lùng nói: "Đừng làm ầm lên nữa, bà ơi, bà lên xe trước đi.”
"Thế còn mấy thùng nước tiểu của bà thì sao?"
Bà cụ Đường bất đắc dĩ chỉ vào hai thùng nước tiểu, bà còn phải làm trứng luộc nước tiểu đấy.
"Để cháu đòi lại giúp bà!"
Đường Niệm Niệm hứa hẹn đến thế rồi thì bà cụ Đường mới bán tín bán nghi trèo lên xe, nhưng yên vị rồi vẫn thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn chằm chằm.
Đối mặt với Đường Niệm Niệm, khí thế của bà lão gầy gò yếu hơn rất nhiều, bà ta cũng không dám diễu võ giương oai như khi đứng trước bà cụ Đường.
"Kể cả cô có làm quan cũng không có chuyện cướp nước tiểu vô lý đâu nhớ.”
Bà lão gầy gò lấy hết can đảm, bà ta lỡ hứa với người ta rồi, gánh được hai thùng nước tiểu này đi là bà ta sẽ có năm hào.
Cháu trai của bà ta đang đợi bà ta dùng năm hào để mua thịt cho nó đấy.
Đường Niệm Niệm nghiêng người sang một bên, vừa hay chặn tầm nhìn của bà cụ Đường, cô rút một đồng từ trong túi ra dúi cho bà lão gầy gò.
"Thế này được chưa?"
Đường Niệm Niệm tốt tính hỏi han bà ta, cô không thích bắt nạt người nghèo.
Quần áo của bà lão chằng chịt mụn vá, khuôn mặt vàng vọt, có lẽ gia đình bà ta nghèo lắm, bà ta thật sự cần đến hai thùng nước tiểu này.
Con người khi bị dồn đến bước đường mà việc sống thôi cũng là một loại khó khăn thì ta không thể yêu cầu họ đề cao lễ nghĩa được, như vậy là làm khó họ rồi.
Điều quan trọng nhất là Đường Niệm Niệm thật sự không muốn phải cãi cọ vì hai thùng nước tiểu, cô cảm thấy mất mặt.