Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - 189
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:18:27
Lượt xem: 278
Đường Niệm Niệm vô cùng nhàn nhã, hiện tại nhà máy Hồng Tinh và Tiền Tiến không có việc gì, nhà họ Tề và nhóm thanh niên tri thức có Bách Tuế và các đồng bọn của Cửu Cân theo dõi, đến hiện tại vẫn còn yên ổn.
Còn về người nhà họ Tề, thật ra cô có thể g.i.ế.c hết bọn ngay lập tức, nhưng quá dễ gây chú ý, hơn nữa cô cũng không muốn khiến Tề Quốc Hoa c.h.ế.t quá dễ dàng.
Tên khốn này vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay cô, không nhảy ra được chiêu nào, dựa theo tình hình hiện tại, nhà họ Tề không còn nhảy nhót được bao lâu nữa.
Kế hoạch của Đường Niệm Niệm chính là, khiến nhà họ Tề c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tề Quốc Hoa, c.h.ế.t trong tuyệt vọng và bất lực.
Đây là cái c.h.ế.t mà cô thiết kế cho Tề Quốc Hoa, thật nghệ thuật và đau thương mà!
Đường Niệm Niệm không có chuyện gì làm nên đi dạo quanh thôn, rồi dạo tới sau núi, cô suy nghĩ một chút, lấy ra hai mươi chiếc bánh lá ngải từ trong không gian ra, vẫn còn nóng hổi.
Mười cái ngọt, mười cái mặn, đưa tới chuồng bò.
Đường Niệm Niệm tránh xa đám trẻ nhỏ đang chơi đùa trên sườn núi, đi quãng đường ngắn nhất, trực tiếp bò lên trên núi, đi thẳng giữa hai điểm là đường ngắn nhất.
Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều ở đó, hiện tại bọn họ đều mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.
“Bé Niệm!”
Hai ông nhìn thấy Đường Niệm Niệm, lập tức cười tươi.
“Bánh lá ngải!”
Đường Niệm Niệm đưa rổ qua, xốc băng gạc lên, bánh lá ngải vẫn còn bốc khói nhẹ.
“Hình viên là nhân ngọt, hình sủi cảo là nhân mặn.”
“Thức ăn của người phương nam các cháu thật tỉ mỉ, làm đẹp thế này.”
Đặng Trường Thắng cầm một viên trắng lên ăn, ông ấy là người phương Bắc, thích ăn ngọt.
“Thật ngon, cái này là đậu tán nhuyễn!”
Đặng Trường Thắng khen không ngớt miệng, ăn liền ba viên, còn ăn thêm một cái mặn, sau đó mới dừng lại, tỏ vẻ mặn ngọt đều ngon, nhưng ông ấy vẫn thích ngọt.
Quê ngoại của lão Chương ở tỉnh Chiết Giang, khẩu vị cũng đúng người Chiết Giang, ông ấy thích ăn mặn, chỉ ăn một cái nhân ngọt.
“Bé Niệm à, hè này ta sẽ về thành.”
Đặng Trường Thắng nói ra tin tốt, ông ấy vừa nhận được tin tức từ chiến hữu cũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng Bảy hoặc tháng Tám là ông ấy sẽ được về.
“Chúc mừng, lão Chương thì sao?”
Đường Niệm Niệm có hơi bất ngờ, cô nhớ rõ kiếp trước tới tháng Mười Một thì Đặng Trường Thắng mới về thành, nhưng đời này lại về sớm hơn.
Chẳng lẽ lão Chương cũng muốn về thành trước sao?
“Ta vẫn chưa xác định.” Lão Chương cười.
Nụ cười của ông ấy nhẹ nhàng như mây gió, không giống như nụ cười khổ khi xưa, hiện tại ông ấy đã cởi mở hơn rất nhiều.
“Lão Chương cũng sắp thôi, sau khi ta trở về sẽ nghĩ cách, cùng lắm là qua sang năm!”
Đặng Trường Thắng rất chắc chắn, hiện tại chính sách đã nới lỏng khá nhiều, hơn nữa quốc gia đang muốn phát triển khoa học kỹ thuật và kinh tế, một nhân tài như lão Chương không thể nào bỏ mặc để chăn bò trong núi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/189.html.]
“Tôi cảm thấy có lẽ sẽ là đầu xuân năm sau đấy, tôi đã tính cho hai ông rồi.”
Đường Niệm Niệm nghiêm trang, kiếp trước lão Chương cũng cỡ đầu xuân năm sau mới về thành, kiếp này sẽ sớm hơn.
Cả hai ông lão đều cười, bọn họ nghĩ tới câu nói của con bé Niệm lúc mới gặp lần đầu, lúc ấy cả hai người họ đều sắp c.h.ế.t đói, ít nhiều cũng nhờ con bé Niệm.
“Đa tạ lời hay ý đẹp của bé Niệm!” Lão Chương cười nói.
“Không có gì, sau này về thành nhớ phải trả ân tình của tôi là được, tôi đã ghi sổ hết rồi!”
Đường Niệm Niệm nói vô cùng nghiêm túc, những lời này cô nói từ tận đáy lòng.
“Đúng đúng đúng, cần phải trả ân tình của bé Niệm.”
“Không sai, không thể thiếu ân tình!”
Hai ông lão càng cười tươi hơn, đến tận bây giờ bọn họ còn tưởng rằng, Đường Niệm Niệm đang dùng giọng điệu con buôn để che đi lòng tốt của mình, cố ý nói những lời không dễ nghe, để khiến bọn họ yên tâm nhận sự trợ giúp.
Thật là một cô bé tốt bụng mà!
Đường Niệm Niệm yên tâm, nhớ rõ ân tình là được, cô xoay người xuống núi.
Lần này đi đường bình thường, dưới chân núi đụng phái đám Cửu Cân, còn có Bách Tuế và mấy con ch.ó khác, người với chó chơi đùa cùng nhau.
“Chị hai ơi!”
Cửu Cân nhìn thấy đầu tiên, kêu rất lớn.
Sau đó mấy đứa nhóc khác cũng kêu, đứa trước càng trìu mến hơn đứa sau.
“Gâu... Cô chủ!”
Mấy con ch.ó khác cũng không chịu thua kém, hú to bày tỏ lòng trung thành.
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm lập tức tốt lên, hiện tại mọi thứ đều là điều cô thích, thật khiến lòng con người ta sung sướng mà.
Cô lấy kẹo sữa ra, phát mỗi bạn nhỏ một viên, lại lấy ra một ít thức ăn cho chó, chia cho mỗi con một đống, để chúng sang bên cạnh ăn, không thể để các bạn nhỏ nhìn thấy.
Thật ra thấy được cũng không có gì, trẻ nhỏ không biết thức ăn cho chó, cũng không có hứng thú với đồ cho chó, mà tại vì Đường Niệm Niệm lười nghĩ lý do giải thích.
Mấy con ch.ó ăn tới mức kêu khò khè, cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng, Bách Tuế không ăn, nó chê thức ăn cho chó và thức ăn đóng hộp cho chó.
“Gâu... Đối tượng của ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Một con ch.ó đen sáng bóng chạy từ xa tới, phía sau nó còn có cả một con ch.ó đốm gầy trơ xương.
Sau khi chạy tới gần, Đường Niệm Niệm phát hiện con đốm này trông rất yếu ớt đáng thương, nhưng lại quá gầy, nếu nuôi béo lên, chắc chắn là con ch.ó xinh đẹp.
Ánh mắt của con ch.ó đen thật tốt.
Con chó đốm dựa gần chó đen, nhỏ xíu thấy mà thương, Bách Tuế đảm nhận vai trò phiên dịch, nói rõ mọi chuyện.
“Gâu... Trước đây đối tượng của ta ở trong thành, nó nghe bạn bè nói, tên đàn ông không biết xấu hổ của nhà họ Tề kia, lại đi tìm Hà Chí Thắng hung ác xấu xí kia!”
Chó đen vừa sủa, vừa múa may móng vuốt, lúc nhắc tới Hà Chí Thắng, nó vô cùng tức giận.
Bởi vì Hà Chí Thắng thích ăn thịt chó, còn ngược đãi chó mèo, mẹ vợ của chó đen, cũng chính là mẹ ruột của chó đốm, đã bị Hà Chí Thắng đánh chết, chó đốm cũng suýt chút nữa bị giết, nhưng may mắn chạy trốn nhanh.