Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-05-21 17:58:10
Lượt xem: 314
Đường Niệm Niệm mỗi chữ mỗi câu chất vấn, Đường Ngũ Cân vẫn luôn là Bạch Nhãn Lang vô tình vô nghĩa, cô ta chỉ tình nghĩa với mỗi Hà Quốc Khánh, nhà họ Đường không phải sụp đổ trong vòng một đêm, mà là lần lượt c.h.ế.t thảm, nhưng Đường Ngũ Cân lại một mực thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng đưa tay giúp đỡ.
Thậm chí bà cụ Đường và vợ chồng Đường Mãn Kim qua đời, cô ta cũng không đến, càng không đi thăm mộ lấy một lần.
Người phụ nữ này chính là không có trái tim, căn bản không có lương tâm và nhân tính.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng đẩy một cái, Đường Ngũ Cân lui về sau mấy bước, thu lực không kịp, đặt m.ô.n.g ngồi ở bên trên mặt đất đầy bùn đất.
"Mày dựa vào cái gì mà đánh tao? Đường Niệm Niệm mày cái đứa con..."
Đường Ngũ Cân lưu loát bò lên, tức giận xông lại đánh người, còn muốn nói ra thân thế của Đường Niệm Niệm.
Ông bà nội không cho phép người trong nhà nói thân thế của Đường Niệm Niệm, người Đường Thôn đều cho rằng Đường Niệm Niệm là người nhà họ Đường, hôm nay cô ta liền muốn vạch trần thân thế của đứa con hoang này.
"Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào Niệm Niệm là cháu gái của tao, nó đánh mày là bà đây đồng ý, đánh c.h.ế.t mày cái thứ vong ân bội nghĩa!"
Bà cụ Đường nhanh tay lẹ mắt, sải bước vọt lên, một bàn tay đánh cho Đường Ngũ Cân một bạt tai.
"Nếu như mày dám ăn nói lung tung ở bên ngoài, dệt chuyện nói xấu Niệm Niệm thì đừng trách bà đây không khách khí!"
Bà cụ Đường ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, thấp giọng cảnh cáo đứa cháu ngu xuẩn này.
Bà cụ lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Từ Kim Phượng, nếu không phải đứa con dâu ngu xuẩn này không kín miệng thì sao thân thế của bé Niệm lại bị lộ được, Đường Ngũ Cân ngu khẳng định là di truyền từ mẹ.
Đường Ngũ Cân giật nảy mình, run lên, từ nhỏ sống ở dưới dâm uy của bà cụ, cô ta khiếp đảm mà cúi thấp đầu.
Từ Kim Phượng chột dạ cúi đầu xuống, bà ta cũng rất hối hận.
Trước kia chỉ là nói vài câu bực tức ở trước mặt con gái lớn, không cẩn thận lỡ miệng, con gái lớn biết được thân thế của Niệm Niệm, còn nói cho Lục Cân, nhưng mà đều bị cha mẹ chồng chặn họng.
Bà ta càng thêm oán giận con gái lớn, sống yên ổn không chịu đâu, phải cứ đối nghịch với gia đình, về sau đứa con ngu xuẩn này nhất định sẽ hối hận.
Bà cụ Đường nhìn cháu gái lớn thật sâu, cắn răng nói: "Mày tự giải quyết cho tốt, về sau mày sống những ngày an nhàn của mày, không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa!"
"Tôi khẳng định sẽ sống tốt hơn các người!"
Đường Ngũ Cân ngóc đầu lên, cực kỳ tự tin.
Quốc Khánh có văn hóa, còn là người kinh thành, về sau cô ta nhất định sẽ cùng Quốc Khánh về lại Kinh Thành, về sau cô ta chính là người trong thành ăn lương thực hàng hoá, nhà họ Đường mãi mãi cũng là lớp người quê mùa.
Cô ta cũng sẽ sống tốt hơn Đường Niệm Niệm. Đường Niệm Niệm cho dù có công việc ở nhà máy Hồng Tinh thì sao, có thể hơn đơn vị ở Kinh Thành không?
Quốc Khánh nói nhà anh ta sẽ sắp xếp công việc cho cô ta, còn là công việc chính thức, Đường Ngũ Cân tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng càng thêm một lòng một dạ với Hà Quốc Khánh.
"Hi vọng mày nói được thì làm được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-105.html.]
Bà cụ Đường cười lạnh trào phúng, bà ấy cũng không cần chờ sau này làm gì, hiện tại đã có thể nhìn thấy tương lai của đồ ngu này.
Loại người như Hà Quốc Khánh này căn bản không có lương tâm, hiện tại chỉ là lợi dụng đồ ngu này làm việc cho anh ta nên anh ta mới có chút thái độ tốt, lại nói vài câu dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ cho đồ ngu này thần hồn điên đảo, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa.
Về sau tên Mắt Kính Nhỏ này trở về thành rồi, chắc chắn sẽ không nhớ đến đồ ngu này đâu.
Đường Ngũ Cân hừ lạnh một tiếng, ngước đầu lên cao hơn.
Cô ta nhất định sẽ sống tốt hơn tất cả người nhà họ Đường!
"Đi!"
Bà cụ Đường xoay người rời đi, bà ta không phải người dây dưa dài dòng, nếu cháu gái lớn đã khăng khăng một mực muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì bà ấy sẽ thành toàn cho cô ta.
"Mẹ!"
Từ Kim Phượng ánh mắt cầu khẩn, bà ta vẫn còn chưa hết hi vọng với con gái lớn, còn muốn lại cứu vãn một chút.
"Không đi thì cô ở lại!"
Ánh mắt bà cụ Đường hung ác quả quyết, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Từ Kim Phượng rùng mình một cái, nhìn Đường Ngũ Cân một cái, nước mắt chảy xuống, bị Đường Mãn Kim kéo đi.
Đường Mãn Kim từ trước đến nay đều nghe lời của cha mẹ, từ nhỏ nghe lời đến bây giờ, lúc cha qua đời bảo ông ấy nghe lời mẹ già và bé Niệm, ông ấy đều luôn nhớ rõ.
Những người làm việc khác vào lúc bọn họ bắt đầu cãi lộn đã vây quanh hóng chuyện rồi, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây chật như nêm cối, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Ngũ Cân cũng biến thành khinh miệt.
Vì một tiểu bạch kiểm có vấn đề nhân phẩm, thế mà đoạn tuyệt với gia đình, đầu óc của người phụ nữ này tuyệt đối có vấn đề, về sau cô ta nhất định sẽ hối hận.
Nhưng không ai khuyên Đường Ngũ Cân, người ở nông trường đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, sống một ngày tính một ngày, lòng người càng ngày càng lạnh, lòng đồng tình ở nông trường là thứ xa xỉ nhất.
Bà cụ Đường vọt thẳng đến khu dừng chân ở nông trường, bà ấy phải lấy thịt và lương thực trở về.
Nói là khu dừng chân, nhưng thật ra là mấy tấm ván gỗ dựng thành nhà trệt, vô cùng đơn sơ, bếp lò chất đống ở ngoài cổng, bà cụ Đường đã hỏi được nơi ở của Hà Quốc Khánh, sải bước đi tới, đã khóa cửa.
"Cạch."
Bà cụ đá một cước, cửa vang lên một tiếng rồi mở toang, Hà Quốc Khánh nằm ở trên giường mơ mộng đẹp, bị dọa thiếu chút rớt xuống giường.
Buổi sáng anh ta ăn ba quả trứng gà luộc, một bát thịt mặn hấp, còn có ba bát cơm trắng, chưa bao giờ được ăn no như thế. Hà Quốc Khánh ăn uống no say nên nhìn Đường Ngũ Cân cũng thuận mắt hơn rất nhiều, nói rất nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ cho Đường Ngũ Cân ngoan ngoãn đi công trường làm việc, anh ta thì nằm ở nhà nghỉ ngơi.
Hơn nữa buổi sáng Đường Ngũ Cân chính là ăn cháo khoai lang kèm với dưa muối, ngay cả một quả trứng cũng không ăn, nói muốn để dành cho anh ta ăn, Hà Quốc Khánh rất hài lòng, hiện tại anh ta không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn bình an ra khỏi nông trường, chịu đựng đến khi về thành.
Đường Ngũ Cân tự nguyện giúp anh ta làm việc, anh ta đương nhiên không tiện từ chối, dù sao phụ nữ nông thôn sinh ra chính là để làm việc, làm việc cho đại đội là làm, làm việc cho anh ta cũng là làm, đều là cống hiến cho quốc gia cả.