Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-05-21 17:59:59
Lượt xem: 294
“Báo chí cháu mang tới, ta đều đã xem hết rồi, hiện tại bên trên muốn phát triển kinh tế, rất nhiều việc cần được xử lý, nhưng lại thiếu hụt nhân tài trầm trọng, nhân tài trong đại học Công Nông Binh tốt xấu lẫn lộn, còn lâu mới đạt được nhu cầu của quốc gia, khôi phục kỳ thi đại học là xu thế tất yếu, lâu lắm là ba năm, thậm chí là sớm hơn.”
Lão Chương nói ra suy đoán của ông ấy, ông ấy không hề che giấu khi ở trước mặt Đường Niệm Niệm.
Thật ra những lời ông ấy nói vẫn còn tôn trọng, những người trong đại học Công Nông Binh, ít nhất một phần ba là vô dụng.
Không phải ông ấy khinh thường đại học Công Nông Binh, có vài sinh viên thật sự có tài năng, nhưng có không ít người chỉ đi làm loạn, ông ấy nghe nói có mấy sinh viên Công Nông Binh không biết một chữ lớn nào, còn không biết làm một câu hỏi nào trong bài thi, chỉ biết chép lại một đoạn trích dẫn, sau đó viết mấy câu tâng bốc quốc gia.
Những người không biết chữ lớn được tuyển chọn, trở thành sinh viên đại học Công Nông Binh, người như vậy sao có thể trở thành trụ cột nước nhà?
Lão Chương nhanh chóng nhận ra sự cấp bách trong việc vực dậy nền kinh tế quốc gia từ báo chí, trong khoảng ba năm, chính sách chắc chắn sẽ thay đổi mạnh mẽ, bầu trời cũng thay đổi.
Ánh mắt hờ hững của Đường Niệm Niệm dần chuyển sang khâm phục, không hổ là đại lão, kiến thức phi phàm.
Cô đứng ở góc nhìn của thượng đế nên mới biết được hướng đi của tương lai, còn lão Chương lại chỉ là đoán trước, hơn nữa còn vô cùng chính xác.
“Cháu đã chuẩn bị bài, cháu muốn thi vào Phúc Đán!”
Đường Niệm Niệm cũng không giấu giếm, cô chỉ thi vào Phúc Đán thôi.
Kiếp trước cô thi vào đại học Chiết Giang, cũng khá tốt, nhưng kiếp này cô muốn thi vào Phúc Đán thử xem.
“Phúc Đán rất tốt, bé Niệm cháu muốn học chuyên ngành gì?” Lão Chương rất vui vẻ.
Bởi vì ông ấy cũng tốt nghiệp ở Phúc Đán, sau đó ra nước ngoài du học, khi về nước còn tới Phúc Đán dạy mấy năm, nếu có thể trở về thành và không có gì bất ngờ xảy ra, ông ấy chắc hẳn vẫn sẽ dạy học ở Phúc Đán.
“Cơ điện.”
Đường Niệm Niệm muốn học cơ điện, trong không gian của cô có nhiều máy móc như vậy, cô cần một cái cớ để quang minh chính đại lấy ra.
Khi học cơ điện, cô có thể thành lập một phòng thí nghiệm cho riêng mình, có thể phát minh ra máy móc.
Lão Chương càng vui hơn, mặc dù ông ấy không làm trong lĩnh vực cơ điện, nhưng cũng có vài chuyên ngành liên quan, sau này có thể chỉ dạy cô nhóc một số điều.
“Học tập chăm chỉ, ta cung cấp giáo án cho cháu.”
Lão Chương nghĩ là làm, giáo án hiện tại quá đơn giản, chắc chắn không thỏa mãn được nhu cầu kiến thức cần thiết cho kỳ thi đại học, ông ấy phải soạn tài liệu cho con bé Niệm học.
“Không cần, cháu có tài liệu, bộ sách toán lý hóa, rất chi tiết, cháu chắc chắn có thể thi đậu, cháu rất thông minh.”
Đường Niệm Niệm ngăn cản, ông cụ đã gầy như cây tre, cũng không thể làm việc quá sức, cô rất tin tưởng 100% rằng mình sẽ thi đậu.
“Bộ sách toán lý hóa thật sự không tệ, ông xem thử đi.”
Lão Chương cũng cảm thấy bộ tài liệu này khá hay, sau này ông ấy sẽ đưa ra vài đề thi.
Đường Niệm Niệm không ngăn cản, muốn ra thì ra, dù sao đầu năm sau ông cụ cũng sẽ về thành.
Cô lại lấy thêm giấy bút, để lão Chương ghi chép.
“Nhớ đừng để bị ốm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-109.html.]
Đường Niệm Niệm lại dặn dò, tới tháng Tư lão Chương mới bị bệnh, hiện tại cơ thể vẫn còn tốt, nhưng chỉ sợ chuyện ngoài ý muốn.
Cô suy nghĩ một chút, lại lấy ra một gói thuốc trị cảm, chuẩn bị cho ông ấy.
“Những cái này cháu đều ghi nợ rồi, cứ yên tâm uống đi.”
Đường Niệm Niệm nói rất nghiêm túc, lão Chương dở khóc dở cười, cô nhóc này đúng là miệng d.a.o găm tâm đậu hủ.
Sau khi bàn giao xong, Đường Niệm Niệm đi nhanh xuống núi, tối nay cô muốn ăn cây tể thái xào xúc xích, còn có gà rừng hầm canh.
Tối nay bà cụ Đường nấu cơm, bà ấy đang đổ chút dầu vào trong nồi, dầu cũng do Đường Niệm Niệm mang về, bây giờ trong nhà không thiếu gì cả.
“Bà ơi, cho thêm nhiều dầu vào.”
Đường Niệm Niệm bước ra giống như hồn ma, nhìn vào trong nồi chỉ có một chút xíu dầu, xào mã lan đầu không thêm nhiều dầu, rất khó ăn.
“Dầu nhiều thế này, trước đây có thể ăn được ba ngày.”
Bà cụ Đường đau lòng vô cùng, gần đây trong nhà đổ dầu giống như đổ nước, nhà Tuyên địa chủ trước kia cũng chưa từng sống như thế.
Đường Niệm Niệm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà cụ.
“Cháu cứ phá của tiếp đi, một con nhóc phá của như cháu, xem có chàng trai trẻ nào dám cưới cháu không!”
Bà cụ Đường hùng hổ bỏ thêm dầu, lúc xào rau miệng vẫn không ngừng.
“Cỏ này đều cho lợn ăn, ngoài ruộng có nhiều rau xanh như vậy lại không ăn, cứ muốn ăn cỏ cho lợn, còn đổ nhiều dầu như vậy vào cho cỏ thơm, nhà Tuyên địa chủ cũng không phá của như cháu.”
Bà cụ mắng liên hồi, nhưng tập trung vào đồ ăn trong nồi, nên không phát hiện Đường Niệm Niệm bên cạnh đã biến mất.
Qua một lúc sau, Đường Niệm Niệm trở lại, trong tay cầm thêm một nắm cỏ.
“Bà ơi, bà xào đi, xem có thơm không.”
Đường Niệm Niệm lười nói lý lẽ với bà cụ, cô phải dùng sự thật vả thẳng vào mặt bà cụ.
Hừ!
Sắc mặt bà cụ Đường thay đổi, muốn mắng nhưng không biết mắng gì.
Một già một trẻ cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, bà cụ Đường bại trận, nghiến răng mắng: “Cháu cứ phá của đi, bà đây mặc kệ cháu!”
Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, ném cỏ vào chuồng gà, lũ gà ùa tới tranh giành.
Cô vỗ tay, quay lại, nói với bà cụ vẫn còn tức giận: “Cháu có đối tượng rồi.”
Thẩm Kiêu nhà cô rất lợi hại, không cần bà cụ phải lo lắng tới chuyện kết hôn.
“Bụp”
Chiếc xẻng bay khỏi tay bà cụ Đường, Đường Mãn Kim tiến vào phòng bếp, muốn lấy nước ấm pha trà, một chiếc xẻng bay thẳng về phía ông ấy, suýt nữa bẻ gãy mũi ông ấy.
Khiến ông ấy sợ hãi lùi về sau vài bước, chiếc xẻng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.