Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-05-21 18:00:30
Lượt xem: 294

Bà cụ Đường không rảnh đau lòng cho chiếc xẻng, sốt ruột hỏi: “Cháu có đối tượng từ khi nào? Người kia làm gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Có việc làm không?”

Con bé c.h.ế.t tiệt này thật to gan, có đối tượng là chuyện lớn mà không nói với gia đình, con bé c.h.ế.t tiệt này đúng là ba ngày không bị đòn là muốn lên trời, ngứa đòn mà.

“Tiểu Lang!”

Đường Niệm Niệm khom lưng nhặt xẻng lên, rửa sạch sẽ rồi đưa cho bà cụ Đường đang ngơ ngác.

Bà cụ Đương vẫn chưa nghĩ ra, Tiểu Lang là ai?

“Bà ơi, rau khét!”

Đường Niệm Niệm nhắc nhở, cô còn muốn ăn mã lan đầu đó.

Bà cụ Đường vội vàng xào rau, lát nữa lại hỏi con bé c.h.ế.t tiệt kia.

Bữa tối hôm nay của nhà họ Đường vô cùng phong phú, mã lan đầu xào lạp xưởng hun khói, gà rừng hầm nấm, rau xào, ốc hấp, ốc lác với thịt ngỗng, ốc lúc này là mùa ngon nhất, ngày nào Đường Cửu Cân cũng xuống sông bắt ốc.

Đường Cửu Cân xới cho mỗi người một chén cơm đầy, còn xới cơm cháy vàng giòn cho mình, cô bé thích ăn cơm cháy chan canh nhất, thơm ngào ngạt, còn dai giòn ngon miệng.

“Con bé Niệm, Tiểu Lang kia có phải là đứa chơi với cháu lúc nhỏ không? Không phải thằng bé đã trở lại Bắc Kinh rồi sao? Hai cháu quen nhau lúc nào vậy?”

Bà cụ Đường không thèm ăn cơm, cho dù trên bàn cơm có thịt rồng, bà ấy cũng không có tâm trạng ăn.

Lúc ông lão sắp chết, điều không yên lòng nhất chính là con bé Niệm, đã nhờ bà ấy nhất định phải tìm một chàng trai tốt cho con bé.

“Bà à, Niệm Niệm là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, phải chịu khổ ở nhà ta, ta không đợi được tới ngày đó, bà nhất định phải tìm một chàng trai tốt có nhân cách tốt, có tiền đồ cho Niệm Niệm, không thể để Niệm Niệm chịu khổ, số tiền còn lại của cha mẹ nó đều để làm của hồi môn cho Niệm Niệm, nhà ta nhận được ân tình lớn như vậy, không thể chiếm hời nữa.”

Trước khi chết, ông cụ đã trăn trối như thế, bà ấy cũng đồng ý, lúc này ông cụ mới nhắm mắt xuôi tay.

Lúc đầu bà cụ Đường coi trọng Tề Quốc Hoa, tên này nhân mô cẩu dạng, còn là học sinh cấp ba, lại vào quân đội, tiền đồ chắc chắn tốt, bà ấy còn nghĩ con bé Niệm gả gần nhà, lỡ như có tủi nhục, trong nhà cũng có thể ra mặt cho con bé.

Nhưng không ngờ Tề Quốc Hoa lại có lòng lang dạ sói, may thay bản thân Niệm Niệm đủ mạnh mẽ, thấy rõ bộ mặt thật của tên súc sinh này, còn tìm được công việc tốt lương 98 đồng trong thành, bà ấy còn bảo thằng hai tìm thử xem có đứa nào tốt trong thành để con bé này xem mắt, ít nhất phải là gia đình cán bộ, bà ấy coi thường gia đình công nhân bình thường, làm sao xứng với Niệm Niệm nhà bà ấy.

Nhưng thằng hai còn chưa kịp truyền tin tới, con bé c.h.ế.t tiệt này lại nói đã tự mình tìm đối tượng rồi.

“Không ở Bắc Kinh, tham gia quân đội ở Thượng Hải, tiền lương một tháng một trăm hai.”

Đường Niệm Niệm húp một ngụm canh, lời ít ý nhiều, cả nhà họ Đường đều đồng thời hít một hơi lạnh.

“Một trăm hai.”

Bà cụ Đường không quá tin, Tiểu Lang kia cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, sao lại có tiền lương cao như vậy?

Chức vị phải lớn cỡ nào chứ!

“Thẩm Kiêu lập công rất nhiều, hiện tại đang là cấp phó đoàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-110.html.]

Thật ra lời Đường Niệm Niệm nói có chút khiêm tốn, tiền lương của Thẩm Kiêu còn nhiều hơn một trăm hai.

Một trăm hai chỉ là lương cơ bản của anh, anh thường xuyên làm nhiệm vụ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có tiền thưởng, khoảng vài trăm, thậm chí là hơn một ngàn, hơn nữa Thẩm Kiêu lại sắp được thăng chức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn là cấp mười ba, tiền lương cũng được tăng lên.

“Sáu tháng cuối năm Thẩm Kiêu sẽ được thăng cấp lên chuẩn cấp đoàn, tiền lương một trăm ba.”

Đường Niệm Niệm không biết rõ cấp mười ba sẽ có tiền lương bao nhiêu, dù sao cũng cao hơn một trăm hai, nên nói đại một con số.

“Khụ khụ...”

Từ Kim Phượng đang ăn canh thì bị sặc, ho khan hồi lâu.

Bà cụ Đường hít vài hơi lạnh, há hốc mồm, rộng đến mức nuốt được một quả trứng vịt.

Một trăm ba mươi đồng!

Tiền nhiều như vậy xài sao cho hết?

“Niệm Niệm à, Thẩm Kiêu chính là Tiểu Lang đó sao? Con và thằng bé vẫn luôn liên lạc với nhau à?” Từ Kim Phương tò mò hỏi.

Từ Kim Phượng còn nhớ rõ Tiểu Lang đen thui, vừa gầy lại vừa lùn, mắt rất sáng, hơn nữa không thích nói chuyện, trông có chút âm u, người trong thôn đều sợ Tiểu Lang, nghe nói Tiểu Lang đánh nhau rất hung ác, người lớn cũng không đánh lại anh.

Tiểu Lang trong thôn một thân một mình, chỉ chơi với Niệm Niệm, hai người vô cùng thân thiết, vốn tưởng rằng sau khi Tiểu Lang quay về Bắc Kinh, sẽ không còn liên lạc với Niệm Niệm, không ngờ vẫn luôn liên lạc với nhau.

“Lúc trước gặp nhau ở huyện thành, Thẩm Kiêu tới đây làm việc.” Đường Niệm Niệm giải thích.

Bà cụ Đường vẫn muốn hỏi thêm, Đường Niệm Niệm phồng má, không vui nói: “Bà ơi, có thể để cháu ăn xong rồi hỏi tiếp được không?”

Cô ghét nhất kiểu nói chuyện trong lúc ăn, nhiều đồ ăn ngon như vậy, cô còn phải phân tâm nói chuyện, quá mệt mỏi mà!

“Cháu ăn đi!”

Bà cụ Đường trừng mắt, con bé c.h.ế.t tiệt này quá lười, vừa ăn vừa nói thì sao chứ, cũng không tốn sức.

Bà ấy gắp cho Đường Niệm Niệm không ít thịt, còn dùng đũa chung, con bé c.h.ế.t tiệt này có rất nhiều tật xấu, trước kia bà ấy dùng đũa riêng gắp đồ ăn, bị con bé c.h.ế.t tiệt này ghét bỏ, nói không muốn ăn nước miếng của bà ấy, bà cụ Đường tức giận tới mức muốn mắng người, nhưng sau đó tự nhiên sửa lại khi gắp đồ ăn cho cô.

Bà cụ Đường suy nghĩ, con bé c.h.ế.t tiệt vốn dĩ chính là thiên kim tiểu thư, gia đình nhiều có nhiều quy tắc, cô có vài tật xấu cũng là chuyện bình thường, cô muốn làm gì thì làm, sau này cũng gả ra ngoài, cũng chỉ phiền tới người đàn ông của cô thôi.

Cả gia đình đều ngứa ngáy trong lòng, ăn thịt cũng không còn ngon nữa, chỉ có Đường Niệm Niệm và Cửu Cân ăn ngon lành.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Vừa ăn xong, bà cụ Đường đã nóng vội thúc giục.

Từ Kim Phượng và Đường Mãn Kim gấp vô cùng, Đường Mãn Kim muốn biết tình hình hiện tại của Tiểu Lang, xem có xứng đôi hay không, Từ Kim Phượng lại muốn biết thêm một chút, sau này lại có vốn liếng để ‘than thở’ trong thôn.

Lương một trăm ba đấy!

Cả công xã có ai có mức lương cao như vậy chứ?

Loading...