Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-05-22 10:55:29
Lượt xem: 285
Cửa phòng vừa mở ra, Đại đội trưởng liền chạy chậm qua đó, nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào ba vị lãnh đạo, mời các lãnh đạo qua nhà tôi uống cốc trà nóng, chứ trong phòng này lạnh quá.”
Vừa nãy, bà cụ Đường cứ không ngừng xa xả vào tai ông ấy, ép ông tới đây hỏi thăm tin tức, nói nhiều đến nỗi hai tai của ông ù đặc hết cả, thế nên mới phải lết xác đến đây hỏi thăm tình hình.
"Thế thì làm phiền đội trưởng Đường rồi!" Chu Kình mỉm cười đáp lại.
"Nào có phiền hà gì đâu, nào nào, mời ba vị lãnh đạo đi hướng này, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, các vị không được từ chối đâu đấy, nhà tôi cũng chỉ có cơm canh đạm bạc với tí gọi là đặc sản vùng núi, mà mấy thứ này cũng do con bé Niệm nhà tôi bắt về đấy! Con bé này săn b.ắ.n rất giỏi, mấy ngày trước thôi, một mình con bé mà b.ắ.n hạ được cả con lợn rừng những một trăm năm chục cân, phải phân cho cả đội ăn mới hết.”
Đội trưởng chuyển đề tài sang Đường Niệm Niệm, thẳng thắn khen ngợi cô hết lời, ông muốn đứng trước mặt các vị lãnh đạo trong quân đội mà khen ngợi cháu gái, để các vị ấy còn có ấn tượng tốt với con bé chứ.
"Con bé Niệm thông minh từ bé, hồi còn đi học cứ có bài kiểm tra là lúc nào nó cũng đạt 100 điểm hết, chưa lúc nào thấp hơn đâu. Đợt trước còn được nhà máy máy móc Hồng Tinh chiêu mộ nữa cơ, bên đó nói con bé có tài năng đặc biệt, chuyên làm những việc mà người khác không thể làm được đấy, tìm khắp cái công xã này cũng không tìm ra được cô gái thứ hai làm giỏi như con bé Niệm nhà tôi đâu!"
Khuôn mặt của Đại đội trưởng đầy tự hào, đấy là chuyện của nhà máy vớ còn chưa đâu vào với đâu đấy, không thì ông lại được dịp khen cháu gái rồi.
"Đồng chí Đường Niệm Niệm là nhân tài đặc biệt được nhà máy Hồng Tinh chiêu mộ cơ à?"
Cái tính hay hóng hớt của Chu Kình lại càng cháy khỏe, anh ta nhớ rõ lần trước lúc đi ăn ở nhà hàng còn nghe cô gái này nói cô không có công việc cơ mà.
"Vâng, con bé cũng mới được nhận vào làm mấy hôm thôi, xưởng trưởng Vũ của nhà máy Hồng Tinh cũng quý con bé lắm, lúc gọi điện thoại còn khen con bé tận mười phút cơ đấy. Mà xưởng trưởng Vũ thì ít khi khen ai lắm, cho dù có khen cũng chỉ khen xã giao thôi, khen tận mười phút như lần này thì là lần đầu tiên đấy.”
Đại đội trưởng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, thật ra ông ấy có hơi phóng đại sự thật lên một xíu xiu, lần trước ông gọi điện thoại cho xưởng trưởng Vũ, người ta chỉ khen có tám phút thôi, nhưng mà ông ấy làm tròn cũng đâu có sao.
"Đồng chí Đường Niệm Niệm có tài quá!" Ngụy Chương Trình mỉm cười khen ngợi.
Chắc ông đại đội trưởng này cũng không cần thiết phải nói dối đâu, Đường Niệm Niệm còn trẻ mà có thể nhận được mức lương 98 đồng thì thật sự rất giỏi, lương của cô ấy còn cao hơn cả anh ta ấy chứ.
"Chuyện đó là đương nhiên rồi, tôi kể cho các vị lãnh đạo nghe, Niệm Niệm nhà tôi giỏi từ bé cơ đấy, vừa sinh ra đã là đứa bé xinh nhất công xã, đến khi lớn lên cũng thế, đi học thì lúc nào cũng đứng nhất lớp, khỏi phải nói các thầy các cô quý Niệm Niệm nhà tôi thế nào, tốt nghiệp cấp ba xong mới ở nhà có một năm thôi đã giúp nhà máy Hồng Tinh giải quyết một vấn đề nan giải, xem đi, bây giờ được tuyển thẳng vào nhà máy rồi đó!"
Bà cụ Đường cũng lao đến khen cháu gái hết lời, trông cái tư thái nhanh nhẹn kia, cái giọng nói vang khắp năm ngõ bốn làng kia kìa...
"Các vị lãnh đạo có biết đến nhà máy Hồng Tinh không, đó là một đơn vị lớn quốc doanh, người có thể làm đến chức xưởng trưởng ở đó đều cực kỳ thông minh và hiểu biết, nếu con bé Niệm Niệm nhà tôi không xuất sắc thì xưởng trưởng Vũ sao lại cất nhắc nó được!"
Bà cụ Đường nói đến nỗi nước bọt phun như mưa phùn, lông mày bay loạn, hai tay vung vẩy như múa.
Ngụy Chương Trình và Chu Kình cũng không thấy phiền, hai người này đều thuộc dạng thích nghe chuyện phiếm, còn ước gì bà cụ nói nhiều hơn nữa ấy chứ.
"Các vị lãnh đạo đây cũng là là người thông minh hiểu biết giống như xưởng trưởng Vũ vậy, chắc chắn các vị sẽ trả lại sự trong sạch cho gia đình chúng tôi chứ nhỉ? Các vị lãnh đạo nghĩ mà xem, cháu gái tôi đã kiếm được công việc với mức lương 98 đồng rồi mà vẫn phải đ.â.m đầu vào cái cục phân trâu Tề Quốc Hoa kia chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-131.html.]
Bà cụ Đường không thèm giấu sự ghét bỏ của bản thân với Tề Quốc Hoa.
"Mụ nói ai là phân trâu đấy? Quốc Hoa nhà tôi xuất sắc biết bao, nếu không tại con nhỏ Đường Niệm Niệm thả rắn hãm hại con trai tôi thì con trai tôi đã được bầu lên làm cán bộ rồi, con mụ già sắp xuống lỗ kia, cả nhà mụ làm việc xấu cẩn thận bị sét đánh nghe chưa, cả nhà mụ không được c.h.ế.t tử tế đâu thứ c.h.ế.t bầm!"
Mẹ Tề từ đâu lao lên cãi tay đôi với bà cụ Đường.
"Tao nhổ vào cái mặt nhà mày, cái loại mồm thối nhà mày mới bị sét đánh nghe chưa, đánh cho cả mả nhà mày thành tro cho tao đổ xuống hố phân sống với lũ giòi bọ mới xứng với cái mặt chúng mày!"
Bà Đường vẫn mạnh mẽ như hồi đó, một tay bà túm tóc mẹ Tề, đôi chân ngắn đá lia lịa lên người đối thủ, không trúng bụng cũng phải dính vài cú vào đũng quần.
Mới qua vài hiệp, mẹ Tề đã lép vế hẳn, bị bà cụ Đường đánh nằm dúi xuống đất.
"Con mụ già kia, mau buông mẹ tôi ra!"
Tề Quốc Xuân vội vàng chạy tới, đi theo còn có cả Tề Quốc Tú nữa, hai chị em xắn tay áo định xông vào quần ẩu bà cụ Đường.
"Đánh đ.ấ.m gì, trước mặt lãnh đạo mà làm thế còn ra thể thống gì nữa!"
May mà Đại đội trưởng lên tiếng kịp thời mới ngăn chặn được trò hề này.
Bà Đường cũng biết được lợi rồi nên dừng tay, nhưng cũng tận dụng thời cơ đá mạnh vào bụng mẹ Tề một cú đau điếng nữa mới rút lui.
Mẹ Tề nhếch nhác nằm bò trên mặt đất, mặt và đầu bầm tím mấy chỗ, trông hết sức thảm hại.
"Các vị lãnh đạo phân xử cho chúng tôi với, nhà chúng tôi bị nhà họ Đường Niệm Niệm h.i.ế.p bức đến hết đường sống rồi!"
Tề Quốc Xuân đột nhiên quỳ xuống lạy đám người Ngụy Chương Trình, không ngừng khóc lóc vạch tội Đường Niệm Niệm.
"Rõ ràng là Đường Niệm Niệm có hành vi vô đạo đức, cô ta làm trò mèo mả gà đồng với Dương Bảo Căn trên sông, anh trai tôi muốn giữ thể diện cho cô ta nên không nói lấy một lời xấu xa, còn cho cô ta một trăm đồng, thế mà Đường Niệm Niệm thấy tiền đến tay liền đánh đập chị dâu tôi thậm tệ, làm chị ấy gãy tám cái răng, rồi còn ném tôi xuống sông nữa.
Cô ta còn cố ý, cố ý kêu một người đàn ông đến làm nhục tôi, rắp tâm phá hủy danh dự của tôi, giờ còn thả rắn hại anh trai tôi biến thành kẻ tàn phế, mẹ tôi thì bị gia đình họ đánh ra nông nỗi này đây... Các vị lãnh đạo, nhà chúng tôi thực sự không sống nổi nữa rồi, Đại đội trưởng là bác ruột của Đường Niệm Niệm nên ông ấy giúp cô ta là phải rồi, chỉ xin các vị đây hãy trả lại công bằng cho nhà chúng tôi với!"
Tề Quốc Xuân đập mạnh đầu xuống đất phát ra những tiếng “bụp, bụp”, mặt đất đầy sỏi nên chỉ mấy lần đã khiến trán của cô ta chảy máu, nhưng cô ta vẫn dập đầu liên tục như thể không biết đau là gì.
Đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Cô ta không thể vuột mất nó được!