Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 317:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 07:15:12
Lượt xem: 236
Bởi vì phía trước có rất nhiều người bu lại, dựa theo tính cách bẩm sinh của người Hoa Quốc, bu đông người không phải có tin sốt dẻo thì là có kịch hay.
Đường Niệm Niệm kéo Thẩm Kiêu chen vào trong đám người, hai người sức lớn, chẳng mấy chốc đã chen vào được, nhìn thấy một cái rương, còn mở mấy cái lỗ, có một người đàn ông đứng bên cạnh rêu rao.
Có mấy đứa trẻ khom người, nhìn vào trong lỗ, biểu cảm thay đổi liên tục, còn phát ra tiếng kinh thán, hiển nhiên bên trong rương có thứ thú vị.
Đường Niệm Niệm còn nhìn thấy trên rương có dòng chữ to, viết ‘kính Tây Dương’.
Cô hơi bất ngờ, không ngờ ‘Alla đi xem kính Tây Dương’ trong thổ ngữ là một câu miêu tả chủ nghĩa hiện thực.
Xem kính Tây Dương một lần, thu phí hai xu.
Có tận mấy bộ kịch có thể chọn, nhưng được nghênh đón nhất là Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, bọn trẻ đều thích xem.
Đường Niệm Niệm cũng chọn cái này, trả bốn xu, cùng xem với Thẩm Kiêu.
Kính Tây Dương của năm 1917, đến thập niên 70 rất khó tìm thấy.
Các phụ huynh vây quanh đều có hơi lấy làm lạ, thứ này là thứ trẻ con xem, hai cô cậu xinh đẹp này thật có tâm hồn thiếu nhi!
Đường Niệm Niệm khom người nhìn vào trong lỗ, theo tiếng hô của chủ sạp, cảnh tượng bên trong thay đổi giống như ống kính điện ảnh, là tranh minh họa Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, kết hợp với tiếng lồng tiếng sống động của chủ sạp, ở niên đại đời sống giải trí nghèo nàn này, quả thực rất thú vị.
Mấy phút đã xem xong, Đường Niệm Niệm cảm thấy cũng được, tiếp tục đi dạo cùng Thẩm Kiêu.
Ăn ăn uống uống dạo một ngày, hai người mới về nhà nghỉ, xưởng trưởng Tiền đã quay lại từ sớm, mua không ít đồ, đều là quà cho vợ con, bản thân thì không mua cái nào.
Lại qua một ngày, Đường Niệm Niệm lấy linh kiện đã làm xong ra, giao cho bộ trưởng Ngưu, bảo ông ấy tìm thợ nguội cấp 8 gia công lại.
Bộ trưởng Ngưu ngay cả lời khách sáo cũng chưa kịp nói, chạy như bay ra ngoài tìm thợ nguội cấp 8, Đường Niệm Niệm cũng không để ý những điểm này, chỉ cần hai nghìn tệ tiền thưởng tới túi là được.
Ngày thứ ba, linh kiện gia công xong, bộ trưởng Ngưu bảo sư phụ lắp đặt vào, trình tự đã không còn vấn đề, người điều khiển mở máy vận hành, hoàn toàn tốt, cuối cùng bộ trưởng Ngưu cũng thở phào, vô cùng vui sướng.
Ông ấy cược đúng rồi!
Tên cà chớn Từ Lai Phụng đó, cho dù mọc thêm ba cái đầu cũng không đấu lại ông ấy!
“Tiểu Đường, lần này may nhờ có cô, cô là đại công thần của nhà máy chúng ta!”
Buổi trưa, bộ trưởng Ngưu mở tiệc chiêu đãi ở nhà ăn trong nhà máy, khen không ngớt lời, nụ cười trên mặt xưởng trưởng Tiền cũng chưa từng nhạt đi, ông ấy giống như đã nhìn thấy tương lai xán lạn của nhà máy Tiền Tiến.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu lại rất bình tĩnh, hơn nữa –
“Bộ trưởng Ngưu, tiền thưởng khi nào phát?”
Đường Niệm Niệm không muốn nghe lời khen, cô chỉ muốn tiền thưởng.
Bộ trưởng Ngưu ngơ ra, sau đó cười nói: “Xem trí nhớ của tôi này, tiền đã ở trong túi rồi!”
Ông ấy vội lấy ra hai xấp tiền từ trong túi, đều là đại đoàn kết mới tinh, còn buộc dây, rõ ràng là vừa rút từ ngân hàng ra.
“Tiểu Đường, cô thật sự không muốn đi làm ở nhà máy chúng tôi? Không cần tới hàng ngày, chỉ cần có chuyện tới là được, phúc lợi lương bổng đều không thành vấn đề.”
Bộ trưởng Ngưu vẫn chưa c.h.ế.t tâm, muốn thuyết phục Đường Niệm Niệm vào nhà máy.
Đường Niệm Niệm nhận tiền, không chút lưu tình từ chối: “Trong nhà máy có chuyện có thể thông báo xưởng trưởng Tiền tìm cháu, chỉ cần cháu rảnh, chắc chắn gọi lúc nào tới lúc đó, không thiếu tiền thưởng là được!”
Cô nói rất thẳng thừng, chỉ cần tiền vào tay, mọi thứ đều dễ nói.
Nếu cô thật sự tới nhà máy động cơ hơi nước làm việc, đoán chừng sau này sẽ không ngừng gặp phiền phức, phúc lợi nhà máy lớn tốt thật, nhưng ngưu ma xà thần cũng nhiều, Đường Niệm Niệm không sợ phiền phức, nhưng cô lười hao tâm tổn sức.
Đường Niệm Niệm giao trọng trách người trung gian liên lạc này cho xưởng trưởng Tiền, khiến xưởng trưởng Tiền mừng muốn chết, vội nói: “Bộ trưởng Ngưu cứ việc yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng việc sản xuất của nhà máy động cơ hơi nước.”
Bộ trưởng Ngưu hơi thất vọng, nhưng cũng không quá thất vọng, ông ấy đã cử người tới Đường Thôn tìm lão Chương rồi, Tiểu Đường là học trò đã lợi hại như vậy, có lẽ lão Chương càng trâu bò nhỉ?
Phiền phức của nhà máy động cơ hơi nước đã giải quyết xong, xưởng trưởng Tiền ăn cơm xong liền quay về Chư Thành, Đường Niệm Niệm chưa về, cô còn phải đi gặp cậu của Thẩm Kiêu, Phó Thanh Hàn.
Phó Thanh Hàn lớn hơn Thẩm Kiêu mười lăm tuổi, từng du học ở châu Âu, bây giờ là kỹ sư của nhà máy thuyền, thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn.
“Cậu luôn muốn gặp em, con người cậu ấy rất tốt.”
Trên đường đi gặp Phó Thanh Hàn, Thẩm Kiêu giới thiệu đơn giản về tình hình của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-317.html.]
Nói tóm gọn, Phó Thanh Hàn chính là một cậu chủ nhà giàu đẹp trai, sự nghiệp thăng hoa, sức khỏe yếu ớt. Đường Niệm Niệm nhớ, kiếp trước sức khỏe của Phó Thanh Hàn quá suy nhược, bệnh mất trước cả Thẩm Kiêu.
Mà nguyên nhân khiến Phó Thanh Hàn bệnh tật như vậy chính là vợ kế của ông ngoại Thẩm Kiêu, cũng là mẹ kế ác độc của Phó Thanh Hàn, còn là mẹ ruột của mẹ kế ác độc của Thẩm Kiêu.
Người mẹ kế này từ nhỏ đã ngược đãi Phó Thanh Hàn, còn phạt ông ấy quỳ trong trời tuyết giá rét cả một đêm.
Lần đó Phó Thanh Hàn suýt c.h.ế.t cóng, tuy đã được cứu, nhưng cũng để lại bệnh căn, mỗi khi xuân thu giao mùa đều sẽ phát bệnh, có thể nói, lục phủ ngũ tạng của Phó Thanh Hàn không có cái nào khỏe mạnh cả.
Phó Thanh Hàn sống trong ký túc xá nhà máy thuyền, Thẩm Kiêu lái xe tới cổng lớn nhà máy thuyền, trình thẻ sĩ quan ra.
“Tôi là cháu của kỹ sư Phó!”
Bảo vệ nhận ra anh, vô cùng khách sáo, bảo họ đăng ký rồi cho vào, còn gọi điện thoại cho bộ phận thiết kế.
Khi Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi tới tòa văn phòng, Phó Thanh Hàn đã xuống.
Đeo kính, mặc áo sơ mi trắng không mới không cũ, cổ áo gài kín, phối với chiếc áo ghi lê len cổ hình trái xoan màu xám nhạt, bên dưới là quần tây màu lam, một bộ đồ cực kỳ đơn giản, nhưng mặc trên người Phó Thanh Hàn lại lộ ra một luồng khí chất của quý công tử dân quốc.
Chỉ là Phó Thanh Hàn quá gầy yếu, eo còn mảnh hơn rất nhiều cô gái, hơn nữa làn da tái nhợt, sắc môi cũng rất nhạt, rõ ràng khí huyết không đủ.
“Tiểu Kiêu, khụ khụ…”
Phó Thanh Hàn xa xa nhìn thấy cháu trai, vô cùng vui vẻ, sải bước đi tới, lại bởi vì thở gấp, ho sặc lên.
Ông ấy nắm tay thành quyền, che trước miệng, ho mấy tiếng, gương mặt tái nhợt lộ ra vài phần ửng hồng, càng khiến người ta thương xót.
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, cô thế mà lại nhìn thấy nét xinh đẹp trên người một ông chú.
Hai cậu cháu này, một đen một trắng, một đô con một nhỏ bé, một văn một võ, thật sự rất không giống!
“Cậu, cô ấy là Niệm Niệm.”
Thẩm Kiêu long trọng giới thiệu, gương mặt lạnh lùng trở nên rất ấm áp.
“Tiểu Đường, cậu là cậu của Tiểu Kiêu, cảm ơn cháu trước đây đã chăm sóc nó!”
Phó Thanh Hàn bỗng nhiên gập người, đây là việc ông ấy vẫn luôn muốn làm.
Khi cháu trai mất tích, ông ấy cũng mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa ông ấy du học nước ngoài nhiều năm, nền tảng trong nước không vững, không có bao nhiêu mối quan hệ, khi đó ông ấy giống như con ruồi mất đầu, không dò la được tung tích của Tiểu Kiêu.
Thậm chí ông ấy còn tưởng Tiểu Kiêu đã…mất rồi.
May mà Tiểu Kiêu gặp được vợ chồng Dã Lang, còn được bà cháu Đường Niệm Niệm cứu, sau khi được đón về, Thẩm Kiêu đã kể cho ông ấy biết những chuyện đã trải qua suốt những năm đó, khi đó ông ấy đã muốn đi tìm gia đình Đường Niệm Niệm cảm ơn.
Nhưng khi đó bởi vì ông ấy từng du học, bị bên trên thẩm tra, không thể rời khỏi thủ đô, ông ấy cũng sợ sẽ mang tới phiền phức cho gia đình Đường Niệm Niệm, cho nên tâm nguyện này vẫn chưa thể thực hiện được.
“Cậu đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”
Đường Niệm Niệm đỡ Phó Thanh Hàn lên, đổi lại là người khác, cô sẽ không cứu đâu!
Phó Thanh Hàn gập nửa người, không thể thành công, bởi vì ông ấy quá yếu, chỉ đành thẳng lưng lên, trong lòng lại nghĩ dù sao đời này của ông ấy cũng sẽ không kết hôn, nửa gia sản nhà họ Phó của ông ấy sẽ cho Tiểu Đường hết.
“Đến chỗ cậu chơi.”
Phó Thanh Hàn mời họ tới nhà chơi, dưới tòa văn phòng người qua kẻ lại, không tiện nói chuyện.
Tòa ký túc xá của nhà máy thuyền rất tốt, hơn nữa Phó Thanh Hàn là nhân viên kỹ thuật trọng yếu, đãi ngộ rất tốt, được phân một căn hộ ba phòng, còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng.
Nhưng trong nhà bài trí rất đơn giản, chỉ có bàn ghế và giường, còn có hai cái bàn sách rất lớn, bày toàn là sách, cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, Đường Niệm Niệm chỉ nhìn lướt qua liền biết là tài liệu về phương diện đóng thuyền.
“Uống cà phê hay trà!”
Phó Thanh Hàn cười hỏi.
“Cà phê ạ!”
Đường Niệm Niệm không chút do dự, so với trà, cô thích uống cà phê hơn.
Chỉ là ở niên đại này, cho dù có tiền cũng không mua được cà phê, trừ phi dùng phiếu kiều hối tới cửa hàng hoa kiều mua.
Nhưng phiếu kiều hối quá quý giá, chỉ có khi người nhà hoa kiều nhận được ngoại hối, mới được phân phát, hoặc là nhân viên từ nước ngoài tới Hoa Quốc làm việc.
Có một số người nhà hoa kiều sẽ lấy một số phiếu kiều hối ra chợ đen bán, nhưng số lượng không nhiều.