Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 443:
Cập nhật lúc: 2024-05-30 17:01:51
Lượt xem: 179
“Cháu về ngay ạ.”
Vu Tịch Mai ngoan ngoãn gật đầu, dắt em trai xuống núi, hai chị em chậm rãi bước đi, em trai Vu Tùng Bách còn bất cẩn trượt chân một cái, nhưng đã nhanh chóng bò dậy.
“Haiz!”
Bà cụ Đường khẽ thở dài, trông thật tạo nghiệt.
Nhà họ Đường ở gần núi sau, hai chị em về nhà phải đi ngang qua nhà họ Đường, nhìn bóng lưng lom khom của hai chị em, bà cụ Đường không nhịn được nói: “Vào nhà uống miếng nước ấm!”
Vu Tịch Mai quay người lại, khách sáo từ chối: “Cảm ơn bà hai, cháu còn phải quay về làm việc!”
“Tuyết lớn như vậy làm việc gì, vào nhà đi!”
Bà cụ Đường đi tới, một tay kéo một đứa, cưỡng chế kéo hai chị em vào nhà.
Chậu lửa trong nhà luôn chấy, nhiệt độ cao hơn bên ngoài không ít, vô cùng ấm áp, sau khi hai chị em vào nhà, chẳng mấy chốc cơ thể đã ấm áp lên, chỉ là tuyết trên giày chúng cũng tan ra, đọng một vũng nước.
Hai chị em hơi bất an dịch chân, còn lùi ra ngoài mấy bước, sợ làm bẩn sàn.
“Ngồi đi!”
Từ Kim Phượng mang tới hai cái ghế, kéo hai chị em ngồi xuống, Tuyên Trân Châu đưa tới hai giỏ than, bảo chúng huơ tay.
Bà cụ Đường vào nhà bếp nấu nước đường đỏ với gừng, còn hào phóng bỏ bốn cái trứng, mỗi đứa hai cái.
Nhìn bộ dạng hai chị em này chắc chắn chưa từng ăn no, gầy tới mức có thể sờ thấy xương, Vu Tiền Tiến đó đúng là không phải người, hai đứa con ghẻ ăn no nê, con ruột đã sắp c.h.ế.t đói rồi cũng không quản người phụ nữ ác độc đó.
“Chị Tịch Mai, anh Tùng Bách, ăn bánh quy!”
Đường Cửu Cân lấy bánh quy cô bé yêu thích ra, nhét vào trong tay hai chị em.
“Không cần, bọn chị không đói!”
Vu Tịch Mai không dám nhận, bánh quy đắt đỏ như vậy cô bé và em trai không ăn nổi, không trả nổi nhân tình.
“Ăn đi!”
Đường Niệm Niệm nói một câu.
Hai chị em không dám từ chối nữa, chúng có hơi sợ Đường Niệm Niệm, ngoan ngoãn nhét bánh quy vào trong miệng, hương sữa thơm ngọt nồng đậm nhanh chóng lan tràn trong miệng, ngập tràn cả khoang miệng, là món ngon chúng chưa từng ăn bao giờ, ngon tới mức chúng muốn khóc.
“Ngon thật!”
Vu Tùng Bách nhanh chóng ăn hết một miếng bánh quy, không nhịn được khen.
“Vẫn còn, cho anh hết!”
Cửu Cân móc hết bánh quy trong túi ra, nhét hết cho Vu Tùng Bách, bây giờ cô bé đã không thèm bánh quy nữa.
“Anh ăn một miếng là đủ rồi.”
Vu Tùng Bách rất ngại, có thể ăn một miếng cậu bé đã rất thỏa mãn rồi.
“Ăn đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-443.html.]
Đường Niệm Niệm lại nói, hai chị em run người, ngoan ngoãn nhét bánh quy vào trong miệng.
Bà cụ Đường bưng hai bát trứng gà gừng đường đỏ bốc khói nghi ngút đi ra, đặt trên bàn, gọi hai chị em tới ăn.
“Bà hai, cảm…cảm ơn bà!”
Vu Tịch Mai nghẹn ngào, mắt ứa lệ, Vu Tùng Bách cũng đang khóc, nước mắt chảy ào ào.
“Khóc cái gì mà khóc, mau ăn lúc còn nóng!”
Nét mặt bà cụ Đường rất khó xử, dù sao thì quan hệ giữa bà ấy và vợ sau của Vu Tiền Tiến rất tệ, từng đánh nhau mấy lần, trước đây cũng ngó lơ hai chị em này, hôm nay cũng không biết lòng dạ Bồ Tát nào của bà ấy phát tát, nhất thời không nỡ.
Dưới ánh mắt không hiền hòa của bà cụ, hai chị em ngấn lệ ăn hết một bát trứng gà nấu đường đỏ, toàn thân ấm áp.
“Cháu và em trai phải về nhà rồi, cảm ơn bà hai!”
Vu Tịch Mai không dám ở lâu, cô bé và em trai là lén lút mò lên núi, trong nhà còn có rất nhiều việc chưa làm, quay về muộn, mẹ kế lại mắng chúng.
“Đi về đi!”
Bà cụ Đường cũng không giữ lại, cho hai đứa trẻ này một bát trứng gà nấu đường đỏ ăn là đủ rồi, cái khác bà ấy cũng không giúp ích được.
Vu Tịch Mai dắt em trai, vội vã đi về.
“Hà Quế Hương độc ác đó, tìm cho Tịch Mai một tên ngốc trong núi, sang năm phải gả đi rồi.” Từ Kim Phượng thở dài, nói nguyên nhân hai chị em lên núi khóc.
“Tên ngốc đó ngay cả cơm cũng không biết ăn, hai mươi mấy tuổi cũng chỉ biết gọi mẹ, còn ngày ngày đòi b.ú sữa, bỏ hai trăm tệ sính lễ, Vu Tiền Tiến cũng đồng ý.” Tuyên Trân Châu tức giận nói.
“Sao mẹ không biết chuyện này?”
Bà cụ Đường ngạc nhiên, tin tức lớn như vậy bà ấy lại không biết?
“Hôm qua mẹ của tên ngốc đó tới nhà, chuyện này mới đồn ra, không kịp nói với mẹ.” Tuyên Trân Châu vội giải thích.
Bà cụ Đường nhíu chặt mày, mắng: “Con gái của Hà Quế Hương còn lớn hơn Tịch Mai hai tuổi nhỉ? Đứa lớn còn chưa gả, đứa nhỏ đã vội như thế làm gì? Vu Tiền Tiến ăn cứt nhiều quá chăng?”
“Hà Quế Hương đâu nỡ gả con gái ruột, tên ngốc đó không thể tự chủ sinh hoạt, còn thích đánh người, nghe nói trước đây đã cưới một người rồi, chưa tới một năm đã hành chết, Tịch Mai gả tới…haiz!”
Tuyên Trân Châu thở dài, vô cùng đồng tình với Vu Tịch Mai, nhưng bà ấy cũng vô lực, kiểu chuyện nhà này, người ngoài không tiện xen vào.
“Hà Quế Hương này lòng dạ thối nát, không sợ bị trời đánh!”
Bà cụ Đường chửi vài câu, nhưng cũng bó tay.
Tuy bà ấy đồng tình với Vu Tịch Mai nhưng chung quy cũng không phải cháu ruột, bà ấy không làm gì được.
Đường Lục Cân phẫn nộ nói: “Tịch Mai học rất giỏi, đứng top đầu của lớp, bị ép nghỉ học.”
Tịch Mai vốn thi đậu trường trung học số 1 Chư Thành, nhưng Vu Tiền Tiến nói không có tiền cho đi học, cuối cùng là giáo viên cấp hai của Vu Tịch Mai nhiều lần tới nhà, mới thuyết phục Vu Tiền Tiến đồng ý cho con gái lên trấn học cấp ba.
Nhưng cũng chỉ học một năm, Vu Tiền Tiến nhất quyết không cho học nữa, ép Vu Tịch Mai nghỉ học về nhà làm việc.
Không ngờ người phụ nữ ác độc Hà Quế Hương này còn không chịu thôi, một mực đẩy Vu Tịch Mai vào hố lửa, gả cho tên ngốc, Vu Tịch Mai chỉ có một con đường chết.
Người nhà họ Đường căm phẫn với tình cảm của Vu Tịch Mai, còn có lòng dạ ác độc của Hà Quế Hương, Đường Niệm Niệm đang huơ lửa, đột nhiên vỗ trán, cô nhớ ra rồi.
Chẳng trách cảm thấy cái tên Vu Tịch Mai này quen.