Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 451

Cập nhật lúc: 2024-05-15 20:24:49
Lượt xem: 2,285

Nhưng vết thương vừa được băng bó xong, quản gia đến bẩm báo: "Vương gia, trong cung truyền thánh chỉ đến."

Đoan thân vương nặng nề hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Đến tiền sảnh, thấy Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đã đến. Hắn ta đứng trước mặt Giai Ninh quận chúa, chỉ vào trán nói: "Nhìn đi, ngươi nhìn đi! Bổn vương vì ngươi mà phải gánh tội này."

Giai Ninh quận chúa cạn thấy cạn lời, nàng ấy nói: "Phụ thân, Tiêu công công vẫn còn đang đợi truyền chỉ. Chuyện ngài bị thương như thế nào, chúng ta lát sau lại nói có được không?"

Đoan thân vương lại nặng nề hừ một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Khang Thịnh nói: "Truyền chỉ đi."

Tiêu Khang Thịnh cũng không nói nên lời, lúc trước cũng đã nghe nói Đoan thân vương là người hồ đồ, bây giờ mới thật sự tận mắt nhìn thấy. Chỉ là còn may, hai hài tử trông có vẻ đều rất tốt.

Đợi Đoan thân vương và tỷ đệ hai người quỳ xuống, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ rồi rời đi. Đoan thân vương đứng lên, nhìn Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi cùng ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Dáng vẻ của hắn ta như muốn hưng sư vấn tội, Lý Cảnh Hạo vội vàng chắn trước mặt tỷ tỷ, "Phụ thân có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi."

Đoan thân vương thấy cậu bé phòng bị hắn ta như phòng trộm, tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp c.h.ế.t cậu bé. Nhưng nghĩ đến chính mình chỉ còn lại một nhi tử là cậu bé, hắn ta vẫn nhịn xuống, nhưng miệng vẫn nói: "Chẳng lẽ ta còn có thể ăn thịt nó sao?"

Lý Cảnh Hạo bày ra vẻ hắn ta đúng là có khả năng ăn thịt tỷ tỷ của mình, Đoan thân vương tức đến muốn chết.

"Cảnh Hạo, tỷ không sao, đệ về viện của mình trước đi."

Giai Ninh quận chúa cho cậu bé một ánh mắt trấn an, sau đó đi theo Đoan thân vương đến thư phòng. Vừa ngồi xuống, Đoan thân vương ba la ba la mà kể lại chuyện đã xảy ra trong ngự thư phòng, sau đó nói: "Ta vì hôn sự của ngươi, chịu phải tội lớn như vậy, ngươi về sau không được nói đến… không được nói đến chuyện nón xanh kia."

Giai Ninh quận chúa không biết nên khóc hay nên cười, Hoàng thượng và phụ vương của nàng ấy không hổ là thân đường huynh đệ, làm việc đúng là không có chút quy tắc nào. Chẳng qua nàng cũng đã chiếm được tiện nghi, vậy cứ nhân nhượng phụ vương nàng ấy một chút đi.

Nàng ấy đứng dậy hành lễ nói: "Cảm tạ phụ vương bảo vệ, ngài đối xử tốt với nữ nhi, nữ nhi đều nhớ kỹ. Chỉ cần về sau người không làm những chuyện hại con và đệ đệ, chuyện ngài nói con tất nhiên sẽ không nói ra."

Đoan thân vương giơ tay chỉ vào nàng ấy: "Phủ Lễ Quốc Công ngoại trừ mẫu thân ngươi, chẳng có mấy kẻ thông minh. Bổn vương tự biết mình không thông minh lắm, ngươi rốt cuộc là giống ai chứ?"

Giai Ninh quận chúa: "Có lẽ con giống tổ phụ."

Đoan thân vương lại nặng nề hừ một tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi thư phòng, hắn ta phải trở về dưỡng thương.

Giai Ninh quận chúa về viện của mình, mở thánh chỉ ra đặt ở trước mặt, cẩn thận đọc kỹ từng từ từng chữ. Có đạo thánh chỉ này, nàng ấy và Tiêu Ngọc Thần hoàn toàn trói buộc với nhau. Nghĩ đến khi ở chung với Tiêu Ngọc Thần lúc trước, rồi lại nghĩ đến Quốc Công phu nhân hào phóng đại khí lại biết nhìn xa trông rộng, khóe môi của nàng ấy bất giác cong lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-451.html.]

Tương lai có thể thực sự rất tốt.

Cất thánh chỉ đi, nàng ấy lấy giấy bút ra, cẩn thận viết lại những chuyện xảy ra ở ngự thư phòng mà Đoan thân vương nói lại cho nàng ấy nghe, sau đó đưa cho tỳ nữ bên người, "Ngươi đến phủ Định Quốc Công đưa bức thư này cho Tiêu thế tử."

Nếu như đã định sẵn sau này thành người một nhà, vậy thì cũng phải thường xuyên trao đổi tin tức.

Tỳ nữ cầm thư nhanh chóng đến phủ Định Quốc Công, thị vệ mở cửa vừa nghe nàng ấy là tỳ nữ của Giai Ninh quận chúa, lập tức gọi người dẫn nàng ấy vào trong. Bởi vì Tiêu Ngọc Thần ra ngoài đi săn, nữ tỳ liền đưa thư cho Trường Phong. Đợi người rời đi, Thường Phong nhìn bức thư trên tay, trên mặt nở nụ cười hiền hoà, thế tử nhà bọn họ và Giai Ninh quận chúa đã bắt đầu trao đổi thư từ rồi.

Bên này, Đường Thư Nghi nghe nói Giai Ninh quận chúa gửi thư tới, cũng cười vui vẻ. Nàng nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: "Thứ gọi là nhân duyên ấy mà, có khi chính là trời định."

Tiêu Ngọc Châu nghe lời nàng nói, nghiêng đầu suy nghĩ: "Nhân duyên của Nhị ca con mặc dù có tính toán, nhưng Tạ tỷ tỷ cũng rất tốt."

Đường Thư Nghi nghĩ đến Tạ Hi Hoa, lại mỉm cười: "Chỉ cần Nhị ca con thích, các khác đều không quan trọng."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, Đường Thư Nghi nhẹ giọng nói với con bé, "Con người đều ích kỷ, dưới tình huống không quen thuộc, đều sẽ suy xét vấn đề dựa trên lợi ích cá nhân, chuyện này không có gì đáng trách, nương con đều như vậy. Chỉ là sau khi trở thành người thân quen, nếu lúc nào cũng đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, vậy thì không thể qua lại nữa."

Tiêu Ngọc Châu cau mày suy nghĩ một hồi, lại nói: "Vậy Tạ tộc trưởng kia lúc nào cũng trù tính mọi chuyện cũng không coi là sai?"

Đường Thư Nghi gật đầu: "Nhưng khi ở chung với những người như ông ấy, phải cực kỳ thận trọng."

"Vâng, ông ấy là lão hồ ly." Tiêu Ngọc Châu nói.

Đường Thư Nghi nghe xong thì cười lớn, sau đó nói: "Làm việc với những lão cáo già như vậy, con chỉ cần giữ vững nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, không nhường bước, sẽ không phải chịu thiệt lớn."

Tiêu Ngọc Châu thầm nhẩm lại trong lòng mấy lần, giữ vững nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, không nhường bước. Đường Thư Nghi thấy con bé nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt hài lòng, ba hài tử nhà nàng đều rất ngoan.

Trong lúc nói chuyện, sắc trời dần tối sầm lại, ba nam nhân đi săn cũng trở về. Chủ soái một quân đã ra tay đương nhiên thu hoạch phong phú, phụ tử ba người săn một được con nai, một con lợn rừng, ba con chim núi, còn có hai con thỏ.

Đường Thư Nghi nhìn một đám con vật, mỉm cười nói: "Quốc Công gia đã vất vả rồi."

Nụ cười của nàng trong màn đêm giá lạnh càng hiện vẻ đặc biệt ấm áp. Tiêu Hoài bất giác đi đến bên cạnh nàng, mỉm cười nói: "Hôm nay gặp một con hồ ly trắng như tuyết, vốn dĩ muốn bắt lấy để làm áo choàng cho phu nhân, nhưng nó lại chạy mất, lần sau ta sẽ săn nó cho phu nhân."

Nam tử tuấn lãng tiêu sái, thấp giọng nói chuyện như muốn lấy lòng, dù là ai cũng không chịu được, trái tim Đường Thư Nghi cũng như được bao bọc trong gió xuân, rất ấm áp. Nàng mỉm cười nói: "Được."

Tiêu Hoài nghe thấy nàng đồng ý, trong lòng thầm nghĩ trước tết phải săn được một con hồ ly trắng, để năm mới phu nhân mặc áo choàng do hắn tặng.

Loading...