Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:28:16
Lượt xem: 143
Uống viên thuốc này rồi thật sự không sao chứ?
Sao ông ấy cảm thấy bản thân mình sắp xong rồi vậy?
“Là loại thuốc tốt cho sức khỏe của cha.” Dung Yên không giải thích nhiều, dù sao thì mấy loại thuốc này đều được điều phối từ dược liệu tốt được trồng trong không gian của cô.
Nhìn bộ dáng thấy c.h.ế.t không sờn của của cha Dung, cô mỉm cười, vội vàng nói thêm một câu:“Cha, đừng nhìn loại thuốc này vẻ ngoài không đẹp mắt, nếu đưa ra thị trường, vậy thì chính là nhiều tiền cũng khó mua được đó.”
Dung Văn Minh vừa nghe thấy lời này, ông ấy còn chờ đợi gì nữa?
Trực tiếp bỏ viên thuốc kia vào miệng... Vị đắng khi bỏ vào miệng -- cũng không phải không thể chấp nhận được.
Dung Yên lập tức đưa nước cho cha cô: “Uống nước đi.”
Sau khi Dung Văn Minh uống mấy ngụm nước, vị đắng trong miệng lập tức biến mất, thay vào đó là hương thơm ngọt ngào.
Chuyện này khiến cho ông ấy cảm thấy có chút thần kỳ,“Thuốc này rất tốt! Là loại trước đắng sau ngọt...” Sau đó hắn cảm thấy còn chưa đủ,“Con gái của cha thật giỏi quá.”
Vẻ mặt và lời nói của ông ấy tràn đầy tự hào.
Con gái của ai có khả năng này? Con bé chỉ mới học hai năm!
Ngay sau đó không lại thở dài trong lòng... Nếu như ông ấy biết rằng con gái có tài năng y học, khi con bé còn nhỏ, nên để cho con bé phát triển theo hướng này.
Tất cả đều là do ông ấy đã chậm trễ con gái!
“Đúng vậy, không sai, trong loại thuốc này có một ít dược liệu trân quý, cha uống hết lọ này, con lại cho cha lọ khác.”
Cô tổng cộng làm năm lọ, chẳng qua, cô cho rằng mấy lọ còn lại để trong không gian thì tốt hơn
“Được.” Dung Văn Minh hoàn toàn không phản đối.
“Bây giờ cha hãy cởi áo ra, quay lưng lại, con sẽ châm cứu cho cha.”
“Được.”
Dung Văn Minh làm theo lời con gái, bây giờ ông ấy không cần cởi hết quần áo, cho nên để tiện cho việc chăm cứu hàng ngày nên ông ấy cố ý mặc một cái áo ba lỗ
Dung Yên nhìn thấy cha cô quay lưng lại rồi mới lấy kim bạc đã được tiệt trùng ra khỏi không gian...
Không bao lâu sau, cô châm mười mấy cây kim vào trên n.g.ự.c và trên lưng của cha Dung——
Mẹ Dung biết con gái đang châm cứu cho chồng mình, cho nên bà ấy cũng không vào phòng, dù sao thì việc châm kim vào người cũng rất nguy hiểm.
Lỡ như bà ấy bước vào vừa đúng lúc làm phiền con gái đang châm cứu... Vô tình khiến con bé châm kim bị lệch vậy thì phải làm sao chứ?
Vậy là bà ấy đang làm việc bên ngoài.
Tần Dư nói chuyện với em gái xong, cậu bé liền ra ngoài sân làm việc.
“Sao cháu lại đi chẻ củi nữa?” Mẹ Dung phát hiện ra rằng cậu bé này đặc biệt thích làm việc này.
Khi Tần Dư ở nhà bà ấy, cậu bé gần như chẻ hết củi trong nhà bà ấy.
“Cháu, cháu chẻ nhiều chút, mai mốt cháu phải đi học rồi…” Mặc dù cậu bé không muốn đến trường, nhưng nếu em gái muốn đi, cho dù cậu ấy không thích thì cũng sẽ đi chung với con bé.
Nếu không thì người khác bắt nạt em gái thì phải làm sao đây?
Hơn nữa, em gái còn nhát gan như vậy.
Mẹ Dung:……
Chẳng lẽ cháu đi học rồi, cái nhà này không có ai làm mấy việc này được sao?
Nhưng mà, trong khoảng thời gian chung sống này, bà ấy biết rằng trong một số việc, đứa trẻ vẫn có chút bướng bỉnh.
Thôi vậy, cứ mặc kệ thằng bé đi.
“Vậy cháu chẻ củi cẩn thận chút nhé.”
Một đứa trẻ vừa siêng năng vừa hiểu chuyện, ai mà không thích chứ?
“Vâng.” Tần Dư được quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nửa giờ trôi qua, Dung Yên rút kim bạc châm cứu ra: “Được rồi.”
Dung Văn Minh ngồi yên không cử động suốt nửa tiếng, đối với sức khỏe hiện tại của ông ấy thì vẫn có chút quá sức.
Nghe vậy, ông ấy vội vàng đổi vị trí, duỗi người một cái, để bản thân mình thoải mái hơn một chút.
“Ô, sau lần châm cứu này, cha cảm thấy hình như có chút khác biệt?”
“Cha cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có liên quan đến loại thuốc hôm nay uống sao?”
Dung Văn Minh cảm nhận cơ thể mình một lát, xác nhận cảm giác này của mình là thật.
Dung Yên cho toàn bộ kim bạc vào hộp khử trùng, đây là một dụng cụ đặc biệt.
Nghe cha nói, cô gật đầu: “Cha cảm nhận không sai đâu, có liên quan rất lớn với loại thuốc hôm nay, lại kết hợp với châm cứu bên ngoài, cho nên cơ thể đang hồi phục nhanh hơn nữa, chỉ cần cha uống thuốc này đúng giờ, vậy thì chỉ cần châm cứu thêm bảy ngày nữa thôi, sau này không cần phải châm cứu nữa.”
Đây quả thực là một tin vui đối với Dung Văn Minh.
Sau khi Dung Yên thu dọn đồ đạc xong, cô liền bước ra ngoài.
Cô đến phòng Tần Mai, phát hiện cô bé đang ngồi yên ở trong phòng, trông rất đáng yêu và dễ thương.
“Chị dâu cả.” Tần Mai nhìn thấy chị dâu cả vào phòng, cô bé ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-110.html.]
“Tối qua em ngủ có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Dung Yên hỏi.
Tần Mai lắc đầu, “Không có.”
“Được rồi, chị bắt mạch cho em trước nhé.” Dung Yên bước đến.
Tần Mai lập tức giơ cổ tay phải của mình ra...
Còn Tôn Mỹ ở trên thị trấn, ngày nào cũng nóng lòng mong chờ.
n nhân nói sẽ đến, sao đến hôm nay cô ấy còn chưa đến nữa?
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tôn Mỹ rất muốn đi tìm kiếm ân nhân, điều đáng tiếc là cô ấy thật sự không biết ân nhân đang sống ở đâu.
Nhìn thấy mỗi ngày trôi qua thì cô ấy vô cùng lo lắng.
Ban đầu không có hy vọng, sau đó có một ngày đột nhiên lại có hy vọng…… Có người nói với cô ấy, có thể chữa được cổ họng cho con gái cô ấy.
Dù thế nào thì cô ấy cũng tình nguyện nắm bắt tia hy vọng cuối cùng này.
“Tôn Mỹ, tôi thấy cả ngày hôm nay vẻ mặt cô ngẩn ngơ, cô không sao chứ?”
Hôm nay mồng sáu, xưởng của họ đã bắt đầu làm việc, người hỏi là Dư Lan người cùng tổ.
Từ sau khi bắt đầu làm việc, cô ta thấy cả người Tôn Mỹ không ổn lắm, cả ngày không có sự tập trung chú ý, dáng vẻ giống như có tâm sự nặng nề.
Không phải là…… Tôn Mỹ còn nhớ thương người đàn ông trước kia chứ?
Nghe nói người đàn ông đó ly hôn nhanh, kết hôn cũng nhanh, bây giờ lại tìm được một người khác, hơn nữa đã kết hôn vào năm trước, đúng là kết nối liền mạch!
Tôn Mỹ nghe thấy giọng nói của cô ta, lập tức định thần lại lắc đầu, “Tôi không sao.”
Cô vực dậy tinh thần, định lát nữa tan làm sẽ về nhà ngay.
Làm việc trong xưởng, cô ấy cũng không thể luôn ở nhà chờ, quan trọng nhất là không biết khi nào ân nhân sẽ đến.
“Cô thật sự không sao chứ?” Dư Lan hơi nghi ngờ.
Tôn Mỹ lại lắc đầu lần nữa, “Tôi thật sự không sao.”
Dư Lan thấy cô ấy không nói, cô ta càng tin vào suy đoán của bản thân.
“Không sao thì tốt, nhưng mà, Tôn Mỹ, phụ nữ vẫn nên có một gia đình, bây giờ cô đã ly hôn, cũng đừng nhớ thương người trước kia nữa, hay là, tôi giới thiệu cho cô một người nhé! Người đó là Mã sư phó của xưởng chế biến thịt…… Người trước của anh ấy đã mất nửa năm trước, vẫn chưa tìm người mới, anh ấy có hai đứa con, đứa lớn nhất cũng tám tuổi, đứa nhỏ là con trai, lại cùng tuổi với A Tú con gái của cô, hai đứa trẻ này không mẹ cũng khổ, vì thế anh Mã muốn tìm một người khác.”
“Tôi thấy hai người rất hợp nhau, xưởng chế biến thịt cũng tốt! Tiền lương không ít, mỗi tháng Mã sư phó được 30 đồng tiền, hơn nữa nghe nói người đàn ông này không đánh vợ.”
“Phụ nữ bây giờ! Còn mang theo con cái, đúng là thật sự khó khăn, vẫn phải tìm một người bạn đời, tôi thấy điều kiện hai người rất xứng đôi.”
Một người phụ nữ từng kết hôn một lần vốn dĩ sống tiếp đã rất khó khăn, thông thường, luôn là đối tượng bị chỉ trích.
Hơn nữa, người phụ nữ ly hôn sống một mình càng là trước cửa nhiều rắc rối, còn không bằng tìm người khác sớm một chút.
Dư Lan tự thấy người mà bản thân tìm cho Tôn Mỹ không tồi, điều kiện người ta tốt, làm việc ở xưởng chế biến thịt…… Rất nhiều người dòm ngó, tranh giành đến vỡ đầu đấy!
Bao gồm cả những nhà có con gái lớn chưa gả.
Sắc mặt Tôn Mỹ có chút khó coi, ngay cả cười miễn cưỡng thì cô ấy cũng không cười nổi.
“Hiện giờ tôi không gấp tìm……”
Dư Lan vừa nghe thấy câu này đã sốt ruột, “Phụ nữ sao lại có thể không tìm chồng chứ? Nếu hiện giờ cô không nhân lúc còn trẻ tìm một người, đợi thêm một hai năm nữa, cô lại tìm không ra người tốt……”
Có lẽ là để ý thấy sắc mặt Tôn Mỹ có chút khó coi, cô ta vội vàng nói thêm một câu:
“Tôn Mỹ à! Con người của tôi thì cô cũng biết rồi đó, nói chuyện cũng khá thẳng thắn, cô đừng để ý nhé! Nhưng mà tôi đây là cũng vì muốn tốt cho cô, tuy là lời nói này không dễ nghe, nhưng lại có lý, trong nhà có đàn ông mới giống gia đình, cô cũng không thể thuê nhà người khác ở cả đời đúng không?”
Tôn Mỹ không nghe nổi nữa, “Chị Dư, tôi không có ý định tìm người, cô giới thiệu cho người khác đi! Hiện tại tôi chỉ muốn nuôi con gái của tôi lớn lên, những chuyện khác tôi không muốn nghĩ tới.”
“Tôn Mỹ, tôi và cô cùng làm việc trong một xưởng, cũng sẽ không hại cô……” Dư Lan tự thấy là cô ta làm đúng.
Người phụ nữ từng ly hôn khó khăn như thế nào? Mỗi ngày chìm ngập trong nước bọt người khác thì tốt sao?
Hơn nữa, điều kiện của người mà cô ta tìm cho thật sự rất tốt.
Người này sao không hiểu lòng tốt vậy chứ?
“Tôi thật sự không muốn tìm, cô đừng nói chuyện này nữa, tôi không thích nghe.” Thái độ từ chối của Tôn Mỹ với chuyện này đã vô cùng cứng rắn.
Chủ yếu là bởi vì từ sau khi cô ấy ly hôn, trước sau có quá nhiều người giới thiệu người cho cô ấy.
Còn không phải bởi vì nhìn trúng công việc này của cô ấy sao?
Huống hồ, thật sự cô ấy không muốn tìm.
Trải qua cuộc hôn nhân quá đáng sợ…… Sau khi cô ấy nhảy ra khỏi hố lửa đó, mới nhận ra rằng cuộc sống chỉ có hai mẹ con họ thực sự quá tốt đẹp.
Dư Lan:……
Tấm lòng này của cô ta lại bị xem như là lòng lang dạ thú?
Sắc mặt lập tức trở nên khó coi vài phần.
Bỏ đi, cô ta cũng không đi dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của người ta.