Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:25:26
Lượt xem: 137
Vốn ban đầu hai người đang nói chuyện vui vẻ, lại bởi vì chuyện này mà ồn ào có chút không vui, hai người cúi đầu làm việc của mình, không nói thêm một câu.
Nhưng điều mà Tôn Mỹ không ngờ chính là, trong thời gian cô ấy về nhà ăn cơm buổi trưa.
Khắp nhà máy lan truyền chuyện cô ấy không chịu tìm đối tượng vì còn nhớ thương chồng trước…… Đợi đến khi truyền tới tai cô ấy thì đã là chuyện buổi chiều.
Điều này khiến cô ấy tức giận, trong lúc muốn tìm Dư Lan nói chuyện phải trái. Người gác cổng nhà máy đã đứng ở cửa phân xưởng gọi lớn, “Tôn Mỹ, con gái cô tới tìm cô.”
Tôn Mỹ vừa nghe con gái tới tìm thì cô ấy rất kinh ngạc, cô ấy mới vừa về nhà buổi trưa rồi, sao bây giờ con gái cô ấy lại tìm tới đây?
Lập tức cô ấy không thèm tìm Dư Lan tranh luận, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, “Tổ trưởng, con gái tôi tới tìm tôi, tôi đi xem……”
Nhóm trưởng nhìn cô ấy một cái, rồi gật đầu, “Được, cô đi đi!”
Tôn Mỹ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đợi khi tới cửa xưởng nhìn thấy hai người, cả người cô ấy xúc động.
“ Ân nhân……”
Khóe miệng Dung Yên giật giật, Tôn Mỹ vừa nói câu này, ánh mắt người gác cổng đó có chút khác thường.
Vì thế vội vàng nói: “Gọi tôi là Tiểu Dung được rồi, bây giờ cô xin nghỉ có tiện không? Nếu tiện thì cô đi xin một chút, chút nữa tôi sẽ đến nhà các người.”
Tôn Mỹ vừa nghe thấy câu này, cả người càng xúc động vô cùng, cô ấy nhanh chóng gật đầu, “Tiện, rất tiện, đồng chí Dung, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi quay lại liền……”
Cô ấy cũng không đợi Dung Yên trả lời, xoay người nhanh chân chạy thẳng, còn bởi vì tốc độ quá nhanh mà thiếu chút nữa đã té ngã.
Dung Yên:……
Thật sự cũng không cần vội như vậy.
“Cô gái, cô là người thân của Tôn Mỹ sao?” Người gác cổng có chút tò mò.
Chủ yếu là do ngoại hình của cô gái này quá đẹp, đời này anh ta chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Trắng trẻo sạch sẽ…… Thoạt nhìn trông giống cô gái thành thị.
Nhưng mà, anh ấy lại cảm thấy câu hỏi vừa rồi có chút không đúng.
Nếu Tôn Mỹ có người thân là một quý cô thế này cũng không đến mức bị nhà chồng cũ bắt nạt đến như vậy cũng không ai phân xử cho cô ấy.
“Không phải.” Dung Yên không giải thích quá nhiều.
Nếu đổi lại là người khác, không chừng người gác cổng còn có thể trò chuyện, nhưng cô gái trước mặt đây khí chất bất phàm, anh ấy cảm thấy không tiện hỏi nhiều, vì vậy không nhiều lời nữa.
Tôn Mỹ xin nghỉ quay lại rất nhanh.
Lúc chạy ra, cô ấy còn thở hổn hển, “Đồng chí Dung, tôi xong rồi…… Chúng ta đi thôi!”
Ân nhân không cho gọi, nhưng mà kêu Tiểu Dung thì không được, kêu đồng chí Dung tốt nhất.
Dung Yên gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tôn Mỹ vội vàng đuổi theo, cô ấy nắm tay con gái nhà mình cùng nhau đi.
Đợi đến khi đến nơi ở của Tôn Mỹ, hàng xóm xung quanh đều rất tò mò…… Tại sao giờ này Tôn Mỹ lại tan tầm về nhà? Còn nữa, cô gái xinh đẹp như vậy là ai thế?
Ánh mắt đánh giá của hàng xóm quá rõ ràng.
Tôn Mỹ vội vàng dùng chìa khóa mở cửa, “Đồng chí Dung, mời vào!”
Dung Yên đi vào.
Hai mẹ con nhanh chóng theo vào.
Tôn Mỹ có chút ngại ngùng vì căn nhà đơn sơ của cô ấy, “Đồng chí Dung, mời ngồi một chút, tôi…… Tôi đi rót nước cho cô.”
“Không cần bận rộn, để tôi xem cho con gái của cô trước.” Dung Yên làm xong việc bên này xong, sau đó lại đi dạo cung tiêu xã ở trấn trên, thuận tiện lại đến chợ đen một chuyến.
Nhìn xem liệu có thể bán thêm chút hàng hóa hay không.
Cả một gia đình…… Cô cần lấy nhiều tiền mặt trở về, đợi gom đủ tiền rồi, cô định đến thủ đô mua nhà.
Tôn Mỹ nghe thấy câu này hơi sững người, sau đó là ngạc nhiên vui mừng, “…… A! Vâng.”
Cô ấy vội vàng đẩy con gái nhà mình đến trước mặt Dung Yên, “Tú Nhi, để ân nhân xem cho con”.
Trong lúc xúc động, cô ấy lại gọi lên tiếng ân nhân.
Tú Nhi chớp mắt, cô bé nhìn về phía cô tiên trước mặt.
Ở trong lòng cô bé, ngày mà Dung Yên cứu cô bé nhảy xuống lầu thì Dung Yên chính là cô tiên trong cảm nhận của cô bé.
Dung Yên ra hiệu cho cô bé đưa tay.
Tú Nhi ngoan ngoãn làm theo.
Dung Yên bắt mạch cho cô bé…… Sau đó lấy đèn pin nhỏ từ trong ba lô của cô ra.
“Nào, há miệng ra!”
Tôn Mỹ nhìn con gái đang ngẩn người, vội vàng khoa chân múa tay: “Tú Nhi, mau nghe ân nhân, há miệng.”
Tú Nhi há to miệng, Dung Yên cẩn thận xem xét cổ họng của cô bé…… Vài phút sau.
Dung Yên nhìn về phía khuôn mặt đầy căng thẳng của Tôn Mỹ, “Bệnh này của cô bé có thể trị, chút nữa tôi sẽ châm cứu một chút, sẽ hơi đau……”
Tôn Mỹ vừa nghe có thể trị, nước mắt cô ấy lập tức chảy xuống, sau đó nhanh chóng nói: “Đau một chút không sao, chỉ cần có thể nói chuyện được là được.”
Dung Yên nhìn thoáng qua bên ngoài sân, có chút không ổn.
“Qua bên kia ngồi đi.”
Tú Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, quả thật cô bé không phải câm do bẩm sinh, tai có thể nghe thấy, tuy nhiên, bởi do lâu không nói chuyện với lại không được chữa trị, có lẽ thêm vài năm nữa thì tai cũng sẽ mất đi thính lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-111.html.]
Dung Yên nhìn Tôn Mỹ, “Cô đi đóng cửa lại, để tránh lát nữa lúc châm kim có người ngoài xông vào bất ngờ.”
Cô có thể châm kim ổn định, nhưng trẻ con thì không như vậy, rất dễ bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.
Tôn Mỹ vội vàng đáp: “Vâng, tôi đi đóng ngay.”
Sau khi cô ấy đã đóng cửa kỹ càng, quay người lại đã nhìn thấy ân nhân cầm kim bạc trong tay.
Đầu kim này trông đúng là có chút đáng sợ.
“Ngoan, nhắm mắt lại.” Hiếm khi Dung Yên nói giọng dịu dàng.
Tú Nhi nhìn cô…… Cô bé 6 tuổi dường như không hề sợ hãi, cô bé ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Dung Yên thật sự rất ít khi tội nghiệp người khác, nhưng từ sau khi đến thời đại này, ví dụ như đối với cặp em trai em gái song sinh đó của Tần Dã.
Lại ví dụ như cô bé yên lặng như một người vô hình trước mặt này.
Bọn chúng đều ở cái tuổi lẽ ra nên vui vẻ nói cười, nhưng rồi phải chịu đựng những thứ không nên chịu đựng.
Vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cô hạ kim như có thần trợ giúp…… Không lâu sau, chín chiếc kim bạc được cắm vào các huyệt đạo khác nhau trên cổ cô bé……
Tôn Mỹ ở bên cạnh nhìn vô cùng căng thẳng, cô ấy sợ bản thân phát ra âm thanh gì làm ảnh hưởng đến ân nhân ghim kim, vì thế cắn chặt miệng.
Toàn bộ cơ thể đều căng cứng.……
Sau nửa giờ, Dung Yên thu về toàn bộ kim bạc, đặt vào trong hộp nhỏ có chứa cồn.
Sau đó cô dùng cồn lau sạch vết m.á.u do ghim kim trên cổ cô bé.
Đây là cô dùng phương pháp đặc biệt để dẫn m.á.u ra ngoài.
Sau khi cổ cô bé đã hoàn toàn sạch sẽ, lúc này cô mới nhìn về phía Tôn Mỹ, “Lấy cho tôi một chậu nước trong, tôi muốn rửa tay một chút.”
Tôn Mỹ nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo lại, “…… Vâng.”
Cô ấy vội vàng đi vào bếp múc nửa bồn nước trong lu nước, sau đó lại đổ nửa bồn nước nóng từ phích nước nóng vào.
Bưng tới trước mặt Dung Yên, “ n nhân, có thể rửa tay được rồi.”
Dung Yên nghe thấy hai chữ, khóe miệng giật giật, “Đừng kêu ân nhân, kêu tên của tôi được rồi, tôi tên là Dung Yên.”
“…… A, vâng!” Tôn Mỹ thấy cô nhắc đến rất nhiều lần, biết ân nhân không thích, vậy cô ấy không gọi là được.
Dung Yên rửa sạch tay, lúc này mới lấy ra một bình thuốc từ trong túi xách của cô.
“Cái này là tôi dựa vào bệnh tình của cô bé chế thành viên thuốc nhỏ, một lần ba viên, một ngày ba lần. Cô dùng hết thì đến nhà Tần Dã của đại đội nhà họ Tần tìm tôi là được, đương nhiên, nếu cổ họng cô bé có gì khó chịu, cô cũng có thể vào thôn tìm tôi, cho dù là không có tôi ở đó, cũng có người nhà tôi ở đó.”
“A, vâng!” Tôn Mỹ rất hào hứng, biết được ân nhân ở đâu! Như vậy tìm người cũng thuận tiện.
Cô dùng hai tay trân trọng nhận lấy bình thuốc đó.
Đây chính là thần dược có thể trị khỏi bệnh cho con gái của cô ấy, phải cầm cẩn thận.
Đột nhiên, cô ấy nhớ tới một việc, “À…… Đồng chí Dung, cái đó phí điều trị bao nhiêu tiền? Tôi chuẩn bị 50 đồng tiền, đủ không?”
Dung Yên nhìn cô ấy một cái, không nhanh không chậm nói, “Đưa 25 đồng là được.”
Đây là giá mà lần trước cô đã nói.
Cũng xem như là thu tiền mang tính tượng trưng.
Bằng không, đừng nói cô đến khám bệnh tại nhà, chỉ riêng thuốc này…… Đó cũng là thứ vô giá.
Tôn Mỹ cũng không ngốc lắm, cô ấy đương nhiên biết đây là ân nhân thấy mẹ con cô ấy đáng thương chỉ lấy ít tiền, nhưng sao cô ấy có thể làm như vậy được chứ?
Không được.
Vội vàng nói: “Đồng chí Dung, cô chờ một chút, tôi đi lấy tiền……”.
Dung Yên định nói chuyện này không gấp, nhưng mà người đã đi rồi.
Cô liền quay đầu nhìn về phía cô bé, “Em tên là Tú Nhi đúng không?”
Tú Nhi gật đầu, đôi mắt trong sáng đó chớp chớp nhìn Dung Yên.
Dung Yên vươn tay sờ đầu cô bé một chút, “Tú Nhi giỏi quá, lúc nãy không nhúc nhích, chị chữa trị cổ họng giúp em, nhưng phải uống thuốc đàng hoàng, đợi sau khi uống hết thuốc, là Tú Nhi cũng có thể nói chuyện, đến lúc đó chị lại đến nghe giọng nói của Tú Nhi.”
Đôi mắt Tú Nhi đột nhiên sáng lấp lánh.
Dung Yên nhìn biểu cảm này của cô bé, có chút mềm lòng, cô lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi ra, “Hiện giờ không thể ăn, nhưng mà, ngày mai có thể ăn, một ngày chỉ có thể ăn một cái.”
Cô bỏ kẹo vào trong lòng bàn tay cô bé, trên tay cô bé có chút nứt nẻ…… Đáng tiếc hiện giờ cô không có thuốc trị nứt da.
Tú Nhi nắm lấy kẹo này, sự thích thú hiện rõ trong mắt.
Mà lúc này, Tôn Mỹ ra tới.
“Đồng chí Dung, thuốc này chắc chắn không rẻ, đây là 50 đồng, cô nhất định phải nhận lấy, nếu không, trong lòng tôi đây không yên.”
Cô ấy không khỏi phân bua rồi cầm 50 đồng tiền trong tay nhét vào tay Dung Yên.
Dung Yên:……
“Đồng chí Dung, tôi biết cô muốn giúp đỡ mẹ con tôi, nhưng mà tôi có thể kiếm tiền, mỗi tháng tôi đều có tiền lương, hơn nữa có thể xem là không ít nên vẫn xoay sở được! Bệnh này nếu đến bệnh viện lớn, đừng nói không thể chữa, cho dù có thể chữa cũng phải đến hơn trăm đồng, đó mới là điều tôi không thể gánh vác.”
Mẹ con cô ấy thật may mắn, trong lúc tuyệt vọng của cuộc đời lại có thể gặp được người tốt như vậy.
Đây không chỉ là cứu cô ấy, mà còn cứu con gái của cô ấy.