Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:25:36
Lượt xem: 166
Tần Dư từ trong phòng chạy ra, cũng lén đuổi theo……
Sau khi mẹ Dung nghe được là bọn họ đã đi hết thì không nén nổi thổn thức, "Bọn họ sẽ không thật sự đi đào mộ lúc nửa đêm chứ?"
Nghĩ lại thì có chút hoảng sợ?
"Con cảm thấy việc này nên làm sớm hơn muộn, quyết định của bọn họ là đúng." Dung Yên tán đồng.
Tuy rằng không biết ông Tần đang nghĩ gì, nhưng mà……Cô có một trực giác, mách bảo rằng việc này làm càng sớm càng tốt.
Mẹ Dung: ……
Tại sao không thể chờ đến ngày mai?
Thôi, bà ấy cũng không nghĩ thông việc này.
"Con gái, con nói xem, Tần Dã sẽ trở về sao?"
Dung Yên: "Có trở về hay không cũng không quan trọng, quan trọng là……" Đôi mắt của cô dừng ở trên nồi, "Đồ ăn của mẹ sắp cháy rồi."
Mẹ Dung vừa nghe được lời này thì cả người đều không tốt.
"Con cái đứa này, thức ăn cháy cũng không biết nói sớm một chút……"
Dung Yên nhún nhún vai.
Cô cũng chỉ mới vừa thấy thôi……
Chưng 163: Núi cao còn có núi cao hơn
Người trong đại đội Tần gia đều sôi trào.
Việc của nhà họ Tần, không khác gì bị tạt phân lên giường cả.
Hóa ra, cha của Tần Dã không phải là con ruột của Tần lão đầu.
Nói cách khác, ba anh em Tần Dã cũng không phải là cháu ruột của ông Tần.
Như vậy thì đã có thể giải thích……Nguyên nhân ông Tần không thích cả gia đình Tần Dã.
Thật ra trước kia đều đã phỏng đoán, rốt cuộc thì đây cũng là cháu trai cả, thế mà lại không thích, cho dù có đói c.h.ế.t cũng không nhìn lấy một cái.
Còn có cha của Tần Dã……Đứa nhóc tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng bà mẹ kế là bà Vương, ông Tần cũng lại không buông tha cho đứa nhỏ.
Khi cha Tần Dã còn nhỏ, ông ấy thường xuyên bị bà Vương đánh, có một lần nghiêm trọng nhất……Những người lớn tuổi đều nhớ rõ, lần đó cha của Tần Dã bị đánh đến xém nữa bỏ lại nửa cái mạng.
Cũng may là mệnh của ông ấy cứng rắn, sau khi nằm ba ngày thì thân thể lại chậm rãi chuyển biến tốt đẹp
Cứ bị ngược đãi như vậy đến tận mười mấy tuổi, lúc này cha Tần Dã mới có cơ hội để trốn, rồi lại thông minh để cho chính mình được tuyển vào binh ngũ.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể nghĩ ra……Bà nội Tần Dã, thế mà lại không có kết hôn cùng với ông nội Tần Dã, mà là bỏ tiền ở tạm nhà của ông Tần mà thôi.
Có phải ông Tần thiếu đạo đức không?
Con gái nhà người ta cho ông nhiều tiền như vậy, mà ông ta thì lại phá hư thanh danh của con gái nhà người ta, còn đi ngược đãi con trai của người ta.
Lương tâm đã bị chó ăn rồi sao?
Nghe nói là cho rất nhiều tiền.
Ôi, năm đó, sao những người như bọn họ lại không gặp phải chứ?
Nếu như đã biết bà nội Tần Dã không phải là vợ của ông Tần, nhất định bọn họ sẽ đưa bà ấy về trong nhà của mình, còn cung phụng giống như tổ tiên vậy.
Nhưng mà trên đời này không có nếu như, cho nên bọn họ mới bỏ lỡ cơ hội làm giàu nhanh chóng.
Thôi được! Nếu như quay về mấy năm trước, nhiều tiền như vậy, thật ra cũng không phải chuyện gì tốt.
Cho nên nói, người này tìm đến cũng thật đúng lúc, nếu như sớm mấy năm, thì chắc là cũng sẽ không đem việc tiền bạc này nói ra.
Cũng chỉ có thể là do Tần lão đầu xui xẻo.
Vừa đúng lúc thân nhân của người ta tìm đến.
Vừa đúng lúc không phải nghèo.
Vừa đúng……Ông ta xứng đáng.
Nghe nói bây giờ Tần lão đầu, còn có một ít cán bộ thôn, còn có cả bọn Tần Dã……Đều đang nói chuyện ở nhà chung của đại đội.
Rất nhiều người không kiềm được lòng tò mò……Ngừng việc đang làm, mà chạy đến vây xem.
Người trẻ tuổi khỏe mạnh, thì còn nhảy lên cả bờ tường.
Bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng vây kín nhà chung của đại đội……
Mà tất nhiên là người nói chuyện đang ở bên trong nhà đại đội.
Ông Tần lại một lần nữa bị chọc giận đến sắp ngất xỉu, "Tôi không đồng ý đào mộ, nếu như các người muốn đào mộ……Vậy thì phải dẫm qua cơ thể tôi trước đi……"
Tần nhị gia lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái.
Giọng nói cực lạnh lùng, "Bà nội tôi không phải là người nhà của ông, dựa vào cái gì muốn đào mộ mà còn cần ông đồng ý? Nói một câu không dễ nghe, ông là cái thá gì?"
Anh ấy vốn dĩ là một người quái đản, nhưng theo số tuổi dần tăng lên, bước qua cái tuổi người ghét chó chê thì anh ấy đã thu liễm lại……Nhưng mà điều này không đại diện cho việc anh ấy không biết tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-118.html.]
"Cậu……" Ông Tần tức đến cao huyết áp.
Lúc này, đại đội trưởng Tần mở miệng, "Ông Tần, việc này ông không cần nói nữa, nghe theo bọn họ đi. Chuyện này cả thôn đều đã biết, ông làm loạn lên thì có nghĩa gì sao?"
Ông Tần: ……
"Cứ như vậy đi, tôi trả một trăm đồng tiền, buổi tối đại đội trưởng giúp tôi gọi người đào mộ."
Anh ấy vừa nói ra lời này, đừng nói gì nữa — sức hấp dẫn của tiền là rất lớn.
Không được, ngay cả đại đội trưởng đều không sợ, ông ấy cũng muốn đăng kí đi đào.
"Việc này, một lát nữa tôi sẽ hỏi người trong thôn, nếu có người đồng ý đi làm, thì để cho bọn họ cùng đi, tìm mười người chắc là đủ rồi?"
Thật ra, năm người là đủ rồi, cũng không được, rốt cuộc vẫn là đi đào mộ, nhiều người một chút cũng coi như là tiếp thêm can đảm cho nhau.
Phân chia tiền ra, còn có thể lấy được hai mươi đồng tiền……Đây chính là tương đương với một tháng tiền lương của công nhân nhà máy ở trấn trên.
Ai mà không muốn làm chứ?
Ông ấy đã nhìn ra, người anh họ này của Tần Dã hoàn toàn là một người phá gia chi tử! Ném tiền ra cũng không chớp mắt lấy một cái……Nói khó nghe, thì chính là một đứa con phung phí.
"Được, việc này đội trưởng cứ sắp xếp giúp tôi là được." Tần nhị gia không thèm để ý những chi tiết này, chỉ có ba người là anh ấy, Tần Dã và La Thành thì chắc chắn là làm không được.
Ông Tần cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại nữa.
Mà lúc này, Tần nhị gia lại đột nhiên nhớ đến điều gì, "Tần Dã, nếu không, thì đào luôn cả mộ của cha mẹ cậu đi? Đến lúc đó thì cùng nhau mang về Kinh Thị, như vậy thì cũng có thể chôn trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Tần chúng ta."
Tần Dã: ……
Tần nhị gia cảm thấy ý tưởng này khá tốt, "Chắc chắn cha cậu cũng hy vọng có thể nhận tổ quy tông, nhất định cũng sẽ muốn ở bên cạnh bà nội của cậu."
Nhiều thêm nữa, thì anh ta không tiện nói, nếu như lộ liễu quá thì sẽ thành phong tin.
Vốn dĩ ông Tần đã đứng dậy rời đi, nghe được lời này thì ông ta lại lập tức nổi giận.
"Không được, Tần Lập Dân là con trai của tôi……Không được mang đi……"
Nếu như mà đi hết rồi, vậy thì sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Lúc này, Tần Phú Lâm vẫn không nói chuyện mở miệng ra ngăn cản, "Dù thế nào thì anh cả của tôi……Cũng coi như là con nuôi của cha tôi, người đã chết, không nên di dời mộ vẫn tốt hơn, tin rằng anh cả tôi cũng không muốn."
Tần Dã lạnh lùng mở miệng, "Cha ruột của cha tôi vẫn còn, nhất định ông ấy muốn quay về với cha ruột, người con trai là tôi tất nhiên sẽ đồng ý."
"Tần Dã, cậu đừng có mà tự làm chủ, đào mộ chính là chuyện đại sự……" Tần Phú Lâm vẫn muốn khuyên.
Nhưng mà Tần nhị gia không kiên nhẫn nghe những lời này, "Các người đây là muốn để cho tôi tính đến chuyện năm đó chú tôi bị ngược đãi, còn năm lần bảy lượt thiếu chút nữa bị đánh c.h.ế.t hả?"
Tần Phú Lâm: ……
Người có thể ngồi ở đây bàn chuyện thì tuổi tác cũng tương đối lớn, đối với việc năm đó Tần Dân Lập bị đánh……Chẳng sợ thời gian trôi qua lâu như vậy thì ít nhiều gì bọn họ vẫn còn chút ấn tượng.
Cho nên nói, ông Tần thật sự không xứng đáng làm cha, ông ta làm sao lại không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này? Cứ để người thân đào lên đi!
Tần nhị gia không muốn nghe đôi cha con này nói nữa, "Nói khó nghe một chút, là các người không xứng đáng làm cha, làm một người cơ bản nhất cũng không xứng, làm người ít nhất cũng phải có tấm lòng thiện lương, mà các người……"
Tầm mắt sắc bén quét ở trên người bọn họ một vòng, "Các người còn không bằng heo chó, ít nhất chúng nó cũng sẽ không ngược đãi một đứa trẻ vị thành niên, cũng sẽ không hút m.á.u nó."
Tuy rằng lời anh ấy đều nói ra từ sự thật cuộc sống, nhưng một số người cảm thấy có chút quá đáng, sao lại mắng người khác đến mức này chứ?
Nhưng mà khí thế của anh ấy quá cường đại, những người khác ở đây không dám hé răng.
Người này nhìn là biết không dễ chọc.
Tần Phú Lâm bị mắng đến mặt đỏ bừng……Đây là lần mất mặt nhất trong cuộc đời ông ta.
Ông Tần lại càng không thể hận có thể lập tức ngất xỉu.
Thế mà lại dám mắng ông ta không bằng heo chó……Anh ta vẫn là một người thành phố, giáo dưỡng đâu? Không có hả?
"Được rồi, nếu hôm qua đã viết hai nhà không có bất cứ quan hệ gì, vậy thì cha con các người cũng không cần nhiều lời, nhanh chóng đi về đi!"
Đại đội trưởng Tần nói lời này hoàn toàn vì muốn tốt cho hai cha con này, nhìn người đàn ông lợi hại này thì có thể mắng c.h.ế.t người với một cái miệng.
Hơn nữa lúc mắng người cũng không hề cố kỵ, kiêu ngạo như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Ai là đối thủ của anh ấy chứ?
Càng miễn bàn là hai cha con đang đuối lí này.
Về nhà sớm một chút, còn có thể nghe chửi ít một chút.
Ông ấy đưa mắt ra hiệu cho Tần Phú Lâm, "Phú Lâm, mau đỡ cha cậu trở về."
Tần Phú Lâm nhìn thoáng qua hướng Tần Dã, lại thấy vẻ mặt hờ hững của anh.
Ông ta biết chỉ có thể dẫn cha đi trước.
"Cha, chúng ta đi thôi!" Ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ.