Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:25:44
Lượt xem: 156
“Mẹ, con định lên núi đi dạo một vòng, con sẽ về nhanh thôi.”
Mẹ Dung nghe con gái nói lên núi, bà ấy có chút lo lắng:“Con lên núi làm gì, nguy hiểm lắm.”
“Không sao đâu, con đi tìm một số dược liệu, lần trước con đã nhìn thấy rồi, nếu như không đi hái đem về nhà, có thể sẽ bị người khác hai mất đó.”
Mẹ Dung lập tức nói:“Vậy mẹ đi chung với con.”
“Đừng, con đi một mình là được rồi.” Dung Yên quay về phòng mình một chuyến.
Sau đó cô ra ngoài, cầm sọt và d.a.o chẻ củi lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Tần Dư đánh cờ xong đi ra ngoài, mới phát hiện chị dâu cả vậy mà đã lên núi rồi, cậu ấy vô cùng hối hận... Nếu như chị dâu cả lên núi dẫn theo cậu ấy, vậy thì tốt biết chừng nào?
Thật tiếc là cậu ấy không biết.
Bên này Dung Yên lên núi, thật ra cô muốn tìm xem thử, có những loại dược liệu khác không... Ví dụ như nấm linh chi.
Lần trước ở Bắc Kinh cô cũng không mua được, huyện thành ở đây thì không cần phải nói, căn bản không có bán.
Những thứ được trồng trong mảnh đất đen đều lớn lên rất nhanh, nếu như không trồng cây gì, thì để đó cũng là lãng phí, bây giờ thứ cô trồng nhiều nhất chính là nhân sâm.
Nhưng mà, cô cũng dự định ngày mai sẽ lên thị trấn xem thử, có thể tìm được một số cây giống ăn quả để trồng hay không.
Lần trước cô đến thủ đô, thật sự đã quên mất chuyện này.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên đinh một tiếng, sau đó có một giọng nói lạnh lùng của máy móc nhắc nhở: Thời hạn ưu đãi một tháng dành cho người mới đã hết, siêu thị đang đóng cửa.
Dung Yên hoàn toàn bối rối:...?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Siêu thị đó không phải là do cha cô tặng cho cô sao? Dựa vào đâu mà đóng cửa?
Cũng may là cô vẫn chưa sử dụng lần hôm nay, cho nên cho trực tiếp lắc mình vào trong không gian.
Cô phát hiện... không gian vẫn còn đó, nhưng siêu thị tối om, ngay cả biệt thự của cô cũng không thể sử dụng được.
Mặt Dung Yên tái xanh.
Bàn tay vàng đã hứa ở đâu? Chỉ cho dùng trong một tháng thôi à?
Lúc này cô vô cùng hối hận! Không gian này cũng không hề nhắc nhở cô, nếu biết chỉ có thể lấy đồ trong siêu thị trong vòng một tháng, vậy thì cô chắc chắn đã dọn sạch siêu thị từ sớm rồi.
Có thuốc hối hận không? Hãy cho cô một viên trước đi...
Chưng 168 Không gian đây là vô cùng thiếu đạo đức à?
Nửa giờ sau, Dung Yên thở dài... Trăm triệu từng được đặt trước mặt cô, nhưng cô lại bỏ lỡ tất cả.
Còn ai ngu ngốc như vậy nữa?
Là cô, là cô, chính là cô.
Không ai có thể hiểu được cảm giác trống rỗng và nỗi buồn khi có một thứ mình từng có rồi bỗng nhiên mất đi.
Còn khó chịu hơn cả việc thất tình nữa!
Đây là do bàn tay vàng chơi lớn quá, cho nên lại hối hận rồi sao? Vấn đề là những vật tư đó đều thuộc về cô mà!
Cô lại thở dài một hơi.
Còn có thể làm sao nữa? Không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi.
May mắn thay, không gian này không hoàn toàn bị xóa bỏ, mảnh đất đen hoàn toàn được để lại hết cho cô.
Còn một chuyện nữa chính là...Cuối cùng cô cũng hiểu ra, giai đoạn người mới là một cơ hội để cô lấy mọi thứ một cách thoải mái.
Cô không biết về điều đó.
Bây giờ thì sao, nó đã bị đóng cửa luôn rồi.
Chuyện này cũng không đồng nghĩa rằng tất cả mọi thứ đều biến mất.
Có nghĩa là sau này nếu cô muốn lấy thứ gì ở trong siêu thị, thì cô phải bỏ tiền ra để mua.
Chuyện này... Rất vô lý.
Siêu thị của cô – còn phải tốn tiền mua đồ.
Còn có biệt thự của cô.
Muốn dùng, cũng có thể, tiêu tiền.
Một gram vàng cho mỗi giờ. Cũng không cho cô thời gian sử dụng thoải mái, vẫn chỉ có một tiếng thôi.
Con mẹ nó... Chuyện này càng vô lý hơn.
Biệt thự của riêng cô! Đây là thu phí quản lý sao? Đắt đến mức vô lý.
Ngoài ra, cô có lý do để nghi ngờ... Liệu không gian này có nhắm vào ba thỏi vàng mà cô đang cất giữ hay không?
Nếu không thì, tại sao lại dùng vàng?
Việc nạp tiền và thanh toán của siêu thị có thể được dùng vàng, cũng có thể dùng tiền ảo siêu thị, tiền này được đổi bằng những thứ được trồng trong mảnh đất đen.
Còn tri kỷ mà bố trí một hệ thống thanh toán thu ngân tương tự như siêu thị tự động.
Một từ hiện lên trong đầu Dung Yên...Cỏ, một loại thực vật.
Nhìn kỹ giá của mấy món hàng— đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của cô, có lẽ cũng tương đương với giá xuất xưởng ở trên thị trường.
Ngoài ra, các loại vật phẩm cũng không phải những thứ có sẵn trong siêu thị ban đầu nữa, siêu thị này có thể giúp cô chuyển đổi những vật tư kia thành những thứ có thể lấy ra trong thời đại này.
Chuyện cô muốn thì lấy không cần nghĩ đến nữa.
Tạm thời cô sẽ không nạp vàng, cô trực tiếp đào một củ nhân sâm từ vùng đất đen lên.
Đặt nó vào máy trao đổi, sau một thời gian ngắn, số dư hiển thị trên màn hình là hai trăm năm mươi.
Dung Yên:……
Thứ quỷ quái này đang mắng cô à?
Mày mới hai trăm năm mươi (đồ ngốc), cả nhà mày đều hai trăm năm mươi (đồ ngốc).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-123.html.]
Bên này, hai anh em họ lái máy kéo ra ga mua vé trước, sau đó lại lái máy kéo về trạm máy móc nông nghiệp.
“Cậu đi trả lại máy kéo đi.”
Tần Chân nói với La Thành.
Anh ấy nhìn trạm máy móc nông nghiệp, nhớ ra chuyện gì đó.
Làm việc trong thôn này khá vất vả, hay là tìm việc làm cho Tần Dã và vợ Tần Dã ở trên thị trấn nhỉ? Như vậy dù sao cũng tốt hơn làm công việc đồng áng trong thôn!
Nhưng mà, Tần Chân lập tức nghĩ đến chuyện cả nhà Tần Dã nhất định sẽ được đón về thủ đô.
Lúc này, La Thành đã trở lại.
Tần Chân nhìn anh ấy một cái:“Đi thôi! Đến nhà Thiết Trụ lấy đồ.”
Hai người cùng nhau đến nhà Thiết Trụ.
Thiết Trụ vừa lúc ở nhà, thấy hai người đến liền nói: “Hai người về rồi à! Có phải muốn lấy hàng không?”
Tần Chân gật đầu: “Đúng vậy, lát nữa chúng tôi phải đi rồi, nên đến lấy mấy thứ gửi ở chỗ cậu đem đi.”
“Được, tôi đi lấy cho các anh.” Thiết Trụ đi vào nhà lấy ra.
Sau đó, Thiết Trụ giao tận tay ba cây nhân sâm cho Tần Chân, đồng thời còn có một cái rương mây của hai người bọn họ.
“Hôm nay vẫn còn chuyến tàu à?”
Tần Chân gật đầu:“Đúng.”
Anh ấy đưa nhân sâm rừng cho La Thành,“Cậu cất nó đi.”
La Thành trực tiếp bỏ nhân sâm vào trong hộp mây.
“Chúng tôi đi đây, tạm biệt!” Tần Chân vẫy tay tạm biệt Thiết Trụ.
“Tạm biệt!” Thiết Trụ nhìn bọn họ rời đi rồi, mới thu hồi tầm mắt lại.
Trong lòng thật sự có chút tò mò... Sao Tần Dã không cùng bọn họ về nhận người thân?
Nhưng mà, anh ấy biết rất rõ, cho dù hôm nay Tần Dã không đi cùng bọn họ, thì sau này cả nhà Tần Dã chắc chắn cũng sẽ rời khỏi chỗ này.
Người thân ruột thịt đều sống ở thành phố lớn như Bắc Kinh, hơn nữa người ta còn tìm kiếm nhiều năm như vậy mà không bỏ cuộc, không thể để mặc gia đình Tần Dã sống ở đây được.
Không thể không nói, người vợ mà Tần Dã lấy, thật sự quá vượng phu rồi.
Hình như sau khi Tần Dã kết hôn, vận may liên tiếp kéo đến... Còn không phải sao, ngay cả những người thân ruột thịt thất lạc nhiều năm cũng tìm đến đây rồi, còn là những người vô cùng giàu có nữa chứ.
Chậc, đổi vận rồi, thật sự là đổi vận rồi.
****
Lúc Tần Dã tan làm về đến nhà thì đã là năm giờ chiều.
Trước đây, vào giờ này, anh tuyệt đối sẽ không về thẳng nhà như vậy, nhưng bây giờ thì khác, anh có vợ ở nhà, còn có những bữa cơm nóng hổi do mẹ vợ nấu.
Chuyện nào cũng đều thúc giục anh về nhà sớm.
Cho nên đến giờ tan làm, anh đến chỗ nhân viên ghi điểm trong đại đội ghi công điểm trước.
Sau đó anh nóng lòng muốn về nhà.
Mẹ Dung từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy con rể đã về nhà:“Tiểu Tần về rồi!Đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”
Sau khi Tần Dã đi rồi, bà ấy mới nhớ ra tối hôm qua Tiểu Tần cả đêm không ngủ, thậm chí còn không ngủ bù, buổi chiều liền đi làm việc, sao có thể vất vả như vậy chứ?
Con bò già cũng không thể dùng như vậy được!
Tiếc là Tần Dã đã ra đồng rồi.
“Được ạ, mẹ.” Tần Dã nhìn quanh sân một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở phòng của mình.
Nhìn thấy ánh mắt của con rể, mẹ Dung vội vàng nói:“Con đừng nhìn nữa, Yên Yên lên núi rồi, đến giờ này vẫn chưa về nhà đâu!”
Con bé này thật khiến cho người khác lo lắng, vốn tưởng rằng con bé sẽ về sớm, kết quả sắp đến giờ ăn tối rồi, nhưng con bé vẫn chưa về.
Khi Tần Dã nghe thấy lời này, nào còn rửa tay ăn cơm gì nữa chứ!
Lập tức nói:“Mẹ, con đi xem thử…”
Mẹ Dung vốn muốn nói không cần đi, nhưng bà ấy thực sự lo lắng cho con gái, thật sự đã quá muộn rồi, nếu Yên Yên còn không về nhà nữa, trời cũng sẽ tối.
“Được rồi, vậy con đi tìm đi.”
Tần Dã nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Ngay vào lúc này, anh suýt chút nữa va phải Dung Yên đang chuẩn bị bước vào cửa, may mà anh kịp thời dừng lại.
“Vợ, em về rồi!”
Dung Yên nhìn chồng mình một cái, yếu ớt trả lời một câu: “Ừm.”
Tần Dã nhận ra vẻ mặt và giọng nói của cô đều không ổn, tim anh đập thình thịch, đang định hỏi cô có chuyện gì.
Nhưng có người nhanh hơn anh một bước hỏi rằng:“Con bị sao vậy?”
Mẹ Dung đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ này của con gái, ai không biết còn tưởng rằng con bé bị bắt nạt!
Giọng Dung Yên vẫn yếu ớt như cũ:“Con không sao.”Cô chỉ là vừa mất đi mấy trăm triệu mà thôi.
Hóa ra trên đời này, không chỉ tình yêu sẽ biến mất, tiền bạc cũng sẽ biến mất.
Mẹ Dung trợn mắt trắng:“Con như vậy mà nói không sao à?” Lừa ai vậy!
Tần Dã cũng không tin.
“Con thực sự không sao…” Dung Yên thấy vẻ mặt còn muốn hỏi thêm của bọn họ, cho nên liền vội vàng nói thêm một câu:“Con làm mất năm đồng, cho nên tìm đến bây giờ muộn vậy mới về, đáng tiếc là không tìm được.”
Lời này của cô cũng xem như là một lời nói dối thiện ý.