Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:49
Lượt xem: 125
Tần Dã nóng nảy, "Như vậy sao được, tiền trong nhà nên giao cho vợ quản lí, em cầm đi! Nếu không thì anh sẽ ném số tiền này đi……"
Đầu Dung Yên đầy vạch đen, tiền này dễ dàng vứt đi như vậy sao?
Nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ đến năm ngoài tên này đã ném tiền đi một lần, liền im lặng một chút.
"Được."
Lấy tiền từ trong túi anh ra.
Cũng không có tính tổng, trực tiếp lấy hai tờ mười đồng bỏ lại vào trong túi anh, "Hai mươi đồng này cho anh, dùng để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp."
Vốn dĩ Tần Dã muốn nói không cần.
Đồ vật trong nhà đều do vợ mua về, một người đàn ông như anh thì có chỗ nào để tiêu tiền chứ.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến mẹ vợ ở nhà, cân nhắc một chút, giữ lại hai mươi đồng cũng được, tí nữa giao cho mẹ vợ vậy.
Dung Yên cũng không biết suy nghĩ trong lòng của anh.
Ngồi ở trên yên sau xe đạp, tuy rằng có lạnh lẽo, nhưng cũng vì có người phía trước……Cho cô một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
"Đúng rồi, chúng ta bớt chút thời giờ đi lấy bằng tốt nghiệp cấp ba đi!"
Tần Dã không có ý kiến, "Được, nhưng mà, phải đi lên huyện."
Dung Yên: "Vậy ngày mai đi?"
Tần Dã: "Được, ngày mai chúng ta lấy chứng minh từ chỗ đại đội trưởng rồi sau đó đi vào huyện."
Sau khi hai người bàn tốt chuyện này, liền trò chuyện thêm vài thứ khác.
"Tần Dã, chờ chúng ta tích góp đủ tiền, đến lúc đó đi Kinh Thị mua một căn nhà lớn đi! Có nhiều phòng ở, như vậy cũng đủ cho mọi người trong nhà ở, nếu như không ở, thì về sau căn nhà cũng sẽ không mất tiền."
Bây giờ mua nhà rất rẻ, nhưng chờ thêm một hai năm nữa, vậy thì chính là mỗi ngày một giá.
Đáng tiếc là hiện tại cô làm lâu như vậy, bán không ít hàng hóa, nhưng cũng chưa tích góp được đủ một vạn.
Tần Dã rất thích nghe chữ chúng ta từ miệng của cô, điều này đại biểu cho việc cô đã lên kế hoạch cho bọn họ trong tương lai rồi.
"Được, đều nghe em."
Trong lòng đã có kế hoạch, tranh thủ khoảng thời gian này buổi tối chạy lên núi nhiều một chút, nếu như mỗi lần đều có thể săn được dã thú, vậy thì việc tích góp tiền cũng rất nhanh.
Hơn nữa, hình như hiện tại lợn rừng trên núi đang hoạt động mạnh mẽ, chỉ cần anh không xui xẻo gặp phải chúng, vậy thì không có vấn đề gì.
Hai người đạp xe đạp đến trấn trên.
"Không nghĩ đến buổi chợ hôm nay lại nhiều người như vậy." Dung Yên nhìn lượng người đến người đi mà cảm khái một câu.
Tần Dã không đáp lại câu này, người nhiều người ít cũng không có quan hệ gì với anh.
"Vợ ơi, em muốn mua đồ gì?"
"Hôm nay em không có cái gì muốn mua, tùy tiện nhìn xem vậy." Đáng tiếc là cô không thể đi chợ đen, nếu không còn có thể kiếm thêm một đợt.
***
"Chính là nơi này?" Sau khi Tần Hằng xuống xe lửa, đã cảm thấy được trấn này hình như có chút nghèo.
Ga tàu hỏa cũng đã cũ nát như vậy.
Lần này có bốn người bọn họ tới đón người.
Ngoại trừ cậu ấy và Tần Chân, La Thành ở ngoài, thì còn có thêm Giang Diễm.
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi trạm máy móc nông nghiệp bên kia mượn máy kéo thôi! Nếu không xách theo mấy thứ này đi đến đại đội Tần gia, hai chân của tôi cũng không còn nữa."
Tần Hằng: ……?
Sao lại ỏng ẻo giống như đàn bà vậy chứ?
Tần Chân cũng không biết suy nghĩ của đứa em họ này.
Anh ấy nhìn về phía La Thành, "Được, La Thành, chúng ta không tới đó, em đi mượn đi! Dù sao lần trước em cũng mượn qua một lần."
La Thành không có ý kiến, cậu ấy gật đầu, sau đó liền sải bước rời đi.
Đến nỗi đồ vật, cậu ấy không xách một món đồ nào cả.
"Anh cả, anh nói……Lần này Tần Dã sẽ đi cùng với chúng ta sao? Nếu như mà không đi thì phải làm sao bây giờ?" Cậu ấy không muốn lúc về bị lão gia tử mắng đâu.
"Không sao đâu, lần này chúng ta tới nhiều người như vậy, nếu em ấy không muốn đi, chúng ta cũng phải trói em ấy lại trước, nếu như em ấy một ngày không đi, vậy thì chúng ta ăn vạ ở nhà em ấy không rời một ngày." Tần Chân đã nghĩ đến đối sách, anh ấy không muốn lại chạy đến đây thêm mấy lần nữa.
Lăn lộn tới lui như vậy, anh ấy cũng không thể cùng vợ sinh con đẻ cái.
Tần Hằng: ……
Biết ngay là anh ấy không đáng tin cậy như vậy mà.
Không để ý đến anh ấy, quay đầu nhìn về phía Giang Diễm không nói lời nào.
"Giang Diễm, cậu yên tâm, nếu như Tần Dã không đi thì cậu về sớm một chút."
Giang Diễm là sinh viên, lúc này đang xin nghỉ, sao có thể ở nhà người ta lâu được.
Giang Diễm phân tích cho bọn họ, "Lần này đứa em trai họ kia của tôi nhất định sẽ trở về."
Nghe nói Tần Dã chỉ bé hơn cậu ấy có một ngày, điều này làm cho cậu ấy có thể chiếm tiện nghi.
Tần Hằng nghĩ cũng đúng.
"Đi thôi! Chúng ta đi trước, đợi lát nữa gặp La Thành sau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-132.html.]
Ba người mỗi người vác theo một cái bao.
Mười phút sau, đã gặp phải La Thành đang lái máy kéo.
Ba người nhảy lên, cũng may hôm nay trời đẹp, cũng không phải là quá lạnh……
Khi bọn họ lại xuất hiện ở đại đội Tần gia một lần nữa, các thôn dân ở đại đội Tần gia đều sợ ngây người.
Anh họ của Tần Dã lại đến nữa……Mà còn có hẳn ba người đến, bọn họ đây là tới đón Tần Dã đi sao?
Còn có, có phải anh em cùng huyết thống với Tần Dã lớn lên cũng quá đẹp rồi không?
Những người trong thôn lại hối hận.
Nhìn ba người đàn ông này……Thì đã biết là người có tiền.
Sớm biết là người nhà Tần Dã có tiền như vậy, thì dù có thế nào bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với ba anh em Tần Dã.
Bây giờ……Không thể nghĩ nữa.
Bởi vì nghĩ lại thì sẽ hối hận.
Càng đừng nói là nhà họ Tần cũ.
Vừa đúng lúc bà Vương nhìn thấy xe kéo đi về phía nhà của đứa con hoang Tần Dã kia. Bà ta hận đến mức thiếu chút nữa cắn gãy răng cửa vàng khè.
Ông trời……Dựa vào cái gì mà cho đồ sao chổi kia lại có gia thế tốt như vậy?
Cố tình nhà bọn họ còn không được dính một chút gì.
Nếu như bà ta biết kết quả sẽ như vậy thì năm đó nên tranh thủ khi mấy đứa sao chổi kia còn nhỏ, thì phải trực tiếp ném xuống hầm cầu cho c.h.ế.t đuối đi.
Như vậy thì bây giờ bà ta sẽ không cần phải tức giận đến đau ngực.
Đồ không có lương tâm, nếu như không phải nhờ nhà họ Tần của bọn họ, thì ba cái đứa sao chổi kia sẽ có ngày lành như bây giờ sao?
Đồ khốn nạn không biết cảm ơn.
Máy kéo đến đây gây ra tiếng động khá lớn, cho nên đám người Tần Dã đang ăn cơm cũng nghe được.
Hơn nữa sau khi Tần Chân nhảy xuống máy kéo thì lớn giọng kêu lên, "Em ba, em ba, anh cả của em tới rồi……"
"Tiểu Tần, đây là gọi con là em ba hả?" Mẹ Dung vừa nghe giọng nói kia, đã nhận ra được, còn không phải là anh họ của Tần Dã sao?
Tất nhiên Tần Dã cũng nhận ra giọng nói, "Mẹ, mọi người ăn đi, con đi xem."
Anh đứng lên đi ra ngoài.
Lúc này mà có vị khách nào tới thì khả năng cao vẫn sẽ là anh họ đến từ Kinh thị của Tần Dã, đương nhiên mẹ Dung và những người khác không thể nào tự mình ăn được.
Bên ngoài, Tần Hằng và Giang Diễm cũng nhảy từ trên máy kéo xuống.
Khi bọn họ nhìn thấy căn nhà này, thì mắt sáng lên một chút.
Tần Hằng nói: "Nhà ở này không tồi nha!" Ít nhất là độc nhất trong cả thôn.
Giang Diễm gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói này, rốt cuộc thì mới nãy cũng nhìn đại khái quanh thôn một chút, tất cả đều là rách tung tóe, không có căn nhà nào tốt hơn so với căn này cả.
Nghĩ đến Tần Chân nói nhà của em họ là mới xây từ năm trước, không khỏi cản thán ở trong lòng là làm khá tốt.
Có thể thấy được trước kia quá khổ, bây giờ cuộc sống cũng coi như đã tốt hơn.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra.
Đương nhiên là đây không phải lần đầu Tần Chân và La Thành nhìn thấy.
Nhưng mà hai người Tần Hằng và Giang Diễm là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Dã.
Hai người vừa nhìn thấy người thì đã biết đây là lực lượng của huyết thống, nhìn qua là đã biết là người của nhà họ Tần/Giang bọn họ.
"Em ba, anh đến, có vui vẻ không?" Tần Chân cười tủm tỉm.
Mặt Tần Dã không có biểu cảm gì nhìn anh ấy, "Sao lại tới nữa?"
Lời này tất nhiên là không quá vui vẻ.
Tần Chân lập tức nói: "Có phải là chê bọn anh tới quá muộn không? Đây đã là tốc độ nhanh nhất của bọn anh rồi đó."
Giang Diễm: ……?
Tần Hằng: ……
Vì cái gì mà một người anh cả lại làm cho chính mình có cảm giác như là đứa em trai út?
Rốt cuộc chỉ có người em nhỏ tuổi nhất mới có thể làm cho người ta có cảm giác tùy tiện không ổn trọng.
Tần Dã lười để ý đến người anh họ này, anh liếc mắt nhìn mấy người khác, liền thu hồi tầm mắt, sau đó quay người đi trở về.
Tần Chân cũng không thèm để ý thái độ của anh, thấy anh đi rồi, thì trực tiếp đuổi kịp.
"Ôi chao, thật xa đã nghe thấy mùi đồ ăn thím làm, xem ra tới sớm không bằng tới đúng lúc, con lại vừa hay đến vào giờ cơm."
Hai người Giang Diễm và Tần Hằng liếc mắt nhìn nhau một cái……Tần Chân không cảm thấy ngại ngùng, nhưng mặt của hai người bọn họ đều có chút nóng lên.
Mỗi người đều thề……Về sau nhất định sẽ không đi ra ngoài với Tần Chân.
Người duy nhất quen với việc này là La Thành, cậu ấy dọn đồ đạc xuống dưới.
Lúc này Giang Diễm với Tần Hằng mới nhớ đến là bọn họ có mang theo lễ vật tới, vì thế liền cùng nhau hỗ trợ.
Hai vợ chồng Dung Văn Minh không thể ngồi bất động ở chỗ kia được nữa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ba đứa nhóc dọn rất nhiều đồ vật vào.