Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:51
Lượt xem: 150

Bọn họ vội vàng đứng dậy.

"Thím, lại gặp nhau rồi, đây là một chút đồ vật chúng con mang tới, để ở đây được không?"

Lúc Tần Chân bước vào nhà, đám người La Thành cũng cầm theo các túi tiến vào.

Mẹ Dung nhìn về phía La Thành, "Ôi, các con tới cũng tới rồi, sao lại mang nhiều đồ vật như vậy chứ?"

"Đều là một số ít vật nhỏ không đáng tiền, là lão gia tử còn có ông nội bọn con nói nhất định phải mang đến. Đúng rồi chú, thím, con giới thiệu với mọi người một chút, đây là em trai thứ hai của con Tần Hằng, đây là anh họ ở nhà họ Giang của Tần Dã, tên là Giang Diễm, lần này cậu ấy nghe tin đã tìm được Tần Dã nên không chịu học, cứ kiên trì đi theo tới."

Giang Diễm lập tức tiến lên một bước, cậu ấy nho nhã lễ độ nói: "Chào chú thím ạ, chào em họ, em dâu……"

"Ôi, tốt tốt tốt……" Mẹ Dung rất thích tiểu bối hào hoa phong nhã này, quá có lễ phép.

Hơn nữa, lớn lên cũng đẹp.

Dung Yên nhìn người tên là Giang Diễm này, nhìn mặt hình như còn trẻ hơn Tần Dã một chút.

Thế mà lại là anh họ?

"Cậu ấy và Tần Dã chỉ kém nhau có một ngày, nhờ một ngày này mà Tần Dã phải gọi Giang Diễm là anh họ." Trong giọng nói của Tần Chân lộ ra sự vui sướng.

Hiển nhiên đối với việc Tần Dã xếp cuối cùng trong đám bọn họ, đã làm anh ấy rất vui vẻ.

Tần Dã: ……

Mẹ Dung nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, vội vàng nói: "Các con đi một đường chắc là đã đói bụng rồi! Mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, để thím đi lấy cho tụi con mấy chén sủi cảo."

Cũng may là buổi chiều ngày hôm qua bà ấy đã gói rất nhiều sủi cảo, chỉ cần bỏ vào trong nước nấu là được.

Tần Hằng muốn nói không cần, nhưng Tần Chân đã mở miệng nhanh hơn cậu ấy, "Vậy làm phiền thím rồi."

Tần Hằng: ……?

Lần sau nhất định phải nhớ rõ không được đi ra ngoài với người anh họ này, lần này quá không chú ý, da mặt của cậu ấy cũng chưa dày như vậy đâu.

Nếu như là một chỗ khác, nhất định cậu ấy sẽ nói là không quen người này.

Giang Diễm cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà lời Tần Chân cũng đã nói ra, cậu ấy bên này cũng không tiện từ chối nữa.

Trái lo phải nghĩ, vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.

Chỉ lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không mất lễ phép.

Thật ra mẹ Dung rất thích tích cách sáng sủa không ngượng ngùng này của Tần Chân, bà ấy nhanh chân bước ra ngoài.

Dung Văn Minh tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

"Cái này cũng vừa mới được dọn lên, chúng ta ăn trước mấy miếng đi."

"Chú, không vội, chúng con đi rửa tay trước đã." Tần Chân khoác vai La Thành đi ra ngoài.

Tần Hằng và Giang Diễm cũng tự nhiên bước nhanh ra ngoài theo.

Dương Văn Minh quay đầu nhìn về phía con gái nhà mình, "Yên Yên, con đi lấy mấy bộ chén đũa……"

Dung Yên còn chưa lên tiếng, Tần Dã đã nhanh chóng mở miệng, "Để con đi."

Sau đó anh sải bước đi ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát sau anh đã trở lại, trong tay cầm bốn bộ chén đũa.

Mà đúng lúc này, bốn người Tần Chân cũng tiến vào một lần nữa.

Dung Văn Minh nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền nói: "Các con mau ngồi đi."

Cũng may là ghế ở đây đều là loại ghế dài, hơn nữa lại còn dùng bàn bát tiên, hai người có thể ngồi một ghế.

Tần Dã ngồi cùng với vợ mình, cùng cô ngồi chung một cái ghế dài.

"Ăn cơm trước!" Dung Văn Minh mở miệng, ông động đũa trước, điều này làm cho Tần Hằng vốn đang muốn nói chờ thím cùng ra rồi ăn cũng không nói được.

Chủ yếu vẫn là do Tần Chân cũng cầm lấy đũa mà ăn.

Bên này sủi cảo của mẹ Dung cũng đã chín.

Trên đường đi Tần Dã hỗ trợ mang lại đây.

Bốn người La Thanh ngồi xe lửa ba ngày, bữa cơm nóng hôi hổi này……Đặc biệt là món sủi cảo cuối cùng, đã làm cho bọn họ ăn rất thỏa mãn.

Chờ sau khi ăn xong, Tần Dã cũng không vội đi làm việc.

Mà Tần Chân cũng đang nói chuyện với anh.

"Tần Dã, lão gia tử nghe được chuyện của em, ông ấy đã khóc gần hai tiếng đồng hồ."

Khóc là sự thật, nhưng mà hai tiếng đồng hồ? Khả năng cao là lão gia tử muốn đánh gãy chân của anh.

Dung Yên: ……

Hai người bọn họ có chút không tin, đều cho rằng anh ấy nói quá khoa trương, nhưng mà chắc khóc là sự thật.

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút im lặng.

Lời này không dễ tiếp.

"Tần Dã, người trong nhà đều ngóng trông các em trở về, bọn họ đã hạ mệnh lệnh chết, nhất định phải mang được các em trở về……Em thương xót cho bọn anh đi……"

"Được, tôi đi cùng các anh"

Tần Chân nghe được lời này, không khỏi sửng sốt một chút, anh ấy còn chưa có phát huy đâu? Mà đã đồng ý rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-133.html.]

Nhưng mà ngay sau đó anh ấy cực kì vui mừng.

"Vậy thì thật tốt quá, ngày mai chúng ta sẽ đi."

`Tần Dã đưa ra quyết định này, là bởi vì gầy đây nghĩ mãi mới quyết định xong.

Nếu bọn họ đã đến đây, thì đi một chuyến cũng không sao.

Đối với việc Tần Dã đồng ý nhanh như vậy, Tần Hằng với Giang Diễm đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có thể đi thì tốt, dù sao thì mỗi một người bọn họ đều còn có rất nhiều việc phải làm.

Không tiện ở đây lâu.

“Vậy buổi chiều bảo La Thành lái máy kéo đi mua vé trước.” Tần Hằng nói.

Lúc này Dung Yên vừa vặn mở miệng: “Để một mình Tần Dã đi. Tần Mai với Tần Dư tạm thời ở lại.”

Tần Chân thấy cô bảo vậy, lập tức nóng nảy: “Sao hai đứa nhỏ lại không đi? Cả em dâu nữa, em cũng không đi sao?”

Dung Yên nhìn anh: “Đúng vậy, tôi cũng không đi đâu, còn Tần Mai với Tần Dư phải ở nhà đi học, vốn dĩ nền tảng của chúng nó đã thiếu rồi, không thể trì hoãn việc học thêm được, với cả thân thể Tần Mai không tốt, vẫn còn đang trị liệu, không tiện ngồi xe lửa đường dài. Chờ qua hè được nghỉ, đến lúc đó thì cùng nhau đến Kinh thị, vừa vặn giúp bọn trẻ chuyển trường luôn.”

Cô với Tần Dã đã bàn bạc tốt với nhau rồi, để một mình Tần Dã đi trước nhận thân là được, còn Tần Mai với Tần Dư thì muộn mấy tháng cũng chả sao.

Tần Chân nghe xong có chút thất vọng: “Thực ra hiện tại bọn họ có thể lập tức chuyển về Kinh thị mà, tôi cũng có thể đưa em với Tần Dã cùng đi luôn.”

“Không cần, để Tần Dã đi trước là được.” Dung Yên tỏ rõ thái độ của mình.

Tần Chân còn muốn nói cái gì, nhưng sau đó bị Tần Hằng cản lại.

Tần Hằng nhìn về phía người em dâu này, nói: “Vậy cũng được, cứ làm theo lời của em nói đi, để Tần Dã theo bọn anh quay về trước vậy.”

Mọi chuyện đã định, La Thành thấy mọi người đều không còn ý kiến gì nữa xong thì leo lên xe kéo chạy lên trấn trên mua vé xe.

Đương nhiên, cũng tiện thể cầm luôn chứng minh của Tần Dã.

Tần Dư với Tần Mai đi học về liền thấy trong nhà nhiều thêm mấy người.

Vốn có chút cảnh giác, nhưng sau khi biết được hai người đó là anh họ bên nội với bên ngoại của mình thì Tần Dư lập tức kéo em gái đi mất.

Đêm xuống, Dung Yên đưa toàn bộ tiền của cô cho Tần Dã: “Đây là sổ tiết kiệm, bên trong có 8.000 đồng tiền, anh mang theo đến Kinh thị đi.”

Tần Dã nghe thấy số tiền này thì khiếp sợ đến trợn tròn mắt:”....Sao lại có nhiều như vậy?”

Mặc dù anh đưa cho cô mấy thỏi vàng kia, nhưng mà vẫn còn chưa bán hết mà? Sao lại có nhiều tiền như vậy?

“Anh đừng lo, em có bán thêm một số thứ, cho nên mới được nhiều như thế, đợi khi nào anh quay về thì em sẽ kể cho anh nghe.” Chuyện siêu thị không gian cũng không phải là không thể cho anh biết.

Dù sao quan hệ bây giờ của họ đã thân mật đến như vậy rồi.

Hơn nữa trải qua khoảng thời gian này cùng nhau sống chung….Cô cảm thấy nếu tương lai không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cô chắc chắn sẽ ở bên cạnh người này cả đời.

Cho nên, không giấu giếm anh cái gì, có khi đối với cô càng có lợi.

Còn những người khác thì không cần thiết lắm.

Thậm chí là cả cha mẹ Dung cô cũng không tính nói, cô không muốn trong lòng hai ông bà có khúc mắc gì.

“.....Được.” Mặc dù Tần Dã nghi hoặc không thôi nhưng vợ đã nói vậy thì anh cũng không hỏi nhiều nữa.

“Phải rồi, cái túi đựng đồ kia, là món quà vừa nãy em mới chuẩn bị, anh tự kiểm tra lại xem, chờ đến Kinh thị thì tặng cho ông nội anh với những người khác.”

Hôm nay đám người Tần Chân mang cho bọn họ rất nhiều thứ, mấy đồ đó cô không thể trả lại được.

Cho nên lúc chiều cô lấy ít đồ trong siêu thị ra làm thứ đáp lễ.

Tần Dã thấy vợ chu đáo như vậy, trên mặt càng thêm nhu hòa: “Vợ ơi, em tốt quá”

Dung Yên nhướng mày: “Em đương nhiên là tốt rồi!”

Tần Dã nhìn biểu tình này của cô thì có hơi không nhịn được, thò lại gần….Thơm một cái trên khuôn mặt kia.

Dung Yên:....

Đối với chuyện ngày mai phải rời đi, hơn nữa còn rất lâu mới quay về, Tần Dã có hơi không nỡ, anh rất muốn cột luôn cô vợ nhỏ lên người mình.

Nhưng mà cô vợ nhỏ không cho, anh cũng không có cách nào.

“Vợ ơi, tiền này anh không cần đâu….Em đưa anh 100 đồng là được rồi.” Vốn dĩ anh muốn nói 20 đồng cũng đủ.

Nhưng lại nghĩ là xin nhiều tiền chút, đến lúc đó ở Kinh thị có thứ gì hay thì có thể mua về làm quà cho vợ, anh lại đổi giọng.

“Anh cứ cầm lấy đi, lần này anh đến đó, nếu có thể thì đi xem nhà đất một cái, cảm thấy hợp thì mua luôn, đến lúc đó chúng ta dọn đến Kinh thị cũng có nhà để ở rồi. Còn nếu không tìm được chỗ ưng ý….Vậy để sau lại nói.”

Tần Dã nghe cô bảo vậy, liền gật đầu: ”Được.”

Bởi vì lần này mặc dù nói là đi nhận thân, nhưng thật lòng anh cũng không muốn sau này ở lại Tần gia.

Cẩn thận đi cất sổ tiết kiệm xong thì anh đi thu dọn hành lý với quần áo để thay.

Dung Yên thấy vậy, liền bảo: “Hiện tại ở đó còn rất lạnh, anh mang nhiều áo ấm một chút.”

Tần Dã được vợ quan tâm, trong lòng ngọt như đổ mật.

“Ừm.”

Đêm nay, có lẽ là xúc động vì chuyện sắp phải chia xa, cũng có lẽ vì sẽ rất lâu mới có thể gặp lại, cho nên Tần Dã đặc biệt ra sức, giống như là liều mạng….

Loading...