Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 154

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:10:24
Lượt xem: 96

Nghĩ là làm, đầu tiên cô cầm từng tờ báo lại, cẩn thận xem các trang báo.

Nửa giờ sau, cô đã có ý tưởng của bản thân…… Biết muốn viết thứ gì.

Viết đoản văn về thanh niên ngày nay hăm hở tiến bước.

Hơn nữa, trên tờ báo còn có địa chỉ gửi bài của tòa soạn báo Bắc Kinh.

Cô mua một ít giấy từ siêu thị trong không gian, cô nhanh chóng suy nghĩ một lúc, sao đó mới bắt đầu viết.……

Bên đây sau khi Tần Dã làm xong đề, anh vừa ngẩng đầu nhìn, đã phát hiện vợ mình miệt mài múa bút thành văn.

Suy nghĩ một chút, anh không quấy rầy.

Nhưng, sau nửa giờ, anh vẫn nhìn thấy vợ vẫn còn viết, vì thế nhỏ giọng nói: “Vợ, hôm nay trễ rồi, ngày mai em hẵng viết tiếp, buổi tối chúng ta ngủ trước đã nhé?”

Dung Yên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Anh ngủ trước đi, em ở đây thêm mười phút là xong.”

Tần Dã nghe vậy, sao anh có thể ngủ trước.

Huống gì, vợ còn chưa ngủ, cho dù anh nằm xuống cũng không thể ngủ được.

Dù sao cũng chỉ mất khoảng mười phút, vậy anh lại đợi một lát nữa là được.

Lúc này anh có hơi tò mò vợ anh đang viết gì, vì thế anh đi tới, khi nhìn thấy nội dung bên trên, anh kinh ngạc đến sững người.

Vợ anh đang viết văn sao?

Thoắt cái mười phút đã trôi qua, Dung Yên viết xong chữ cuối cùng, sau đó cô buông bút xuống.

Nhìn thấy Tần Dã ở bên cạnh, cô nói: “Anh nhìn xem, cái này em viết thế nào?”

Tần Dã lập tức nhận lấy bản thảo, đọc tỉ mỉ…… Sau một lúc lâu, anh nhìn về phía Dung Yên với đôi mắt phát sáng.

“Vợ, em thật là tài giỏi, em viết rất hay, là muốn gửi bài cho tòa soạn báo sao?”

Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, anh nói đúng, em định gửi bài cho tòa soạn báo, cái này em biết 10.000 chữ, nếu không có bất cứ vấn đề gì, vậy ngày mai em sẽ gửi cho tòa soạn báo.”

Bút danh mà cô dùng là tên thật của cô.

“Vợ viết hay như vậy, tòa soạn báo nhất định sẽ nhận em.” Tần Dã cảm thấy vợ anh thật sự rất rất tài giỏi, đã có y thuật còn biết viết báo.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh sâu sắc cảm thấy bản thân phải nổ lực hơn mới được, nếu không thật sự không xứng với vợ anh.

Tâm trạng Dung Yên rất tốt, “Em cũng nghĩ như vậy.”

Sự tự tin này, người khác thiếu, nhưng cô luôn luôn không thiếu.

“Vậy chúng ta ngủ sớm một chút đi.” Tần Dã cẩn thận cất bản thảo ở chỗ an toàn, sau đó dọn chiếc bàn nhỏ sang một bên.

Vì Dung Yên đang hào hứng, vì thế cô không từ chối Tần Dã, đêm nay, ngược lại cô có chút hưng phấn, khiến Tần Dã ngoại trừ kích động thì còn đỏ mặt.

Thứ niềm vui này đúng là lúc tình cảm nồng nàn mới có thể đạt tới đỉnh cao.

Ngày hôm sau, Tần Dã vẫn thức dậy đúng giờ, mấy năm nay, anh luôn luôn dậy sớm.

Ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua người đang ngủ, sau đó anh nhẹ tay nhẹ chân vén chăn xuống giường.

Lúc anh đi ra ngoài, đèn trong nhà bếp cũng đã sáng.

Đi đến bên cạnh giếng lấy nước đánh răng rửa mặt, sau đó anh đi vào nhà bếp.

Mẹ Dung đang nấu cơm, nhìn thấy anh bước vào liền nói: “Hôm nay cũng không cần ra đồng làm việc, con thức dậy sớm như vậy làm gì? Sao không ngủ thêm chút nữa đi.”

“Mẹ, con đã quen dậy sớm rồi.” Tần Dã đi tới nhóm lửa giúp.

Mẹ Dung thấy vậy cũng tùy anh.

Trong nhà có hai đứa nhỏ cần phải đi học, đương nhiên phải làm bữa sáng, hơn nữa bà ấy còn cần phải chuẩn bị xong bữa trưa, để cặp song sinh mang đến căn tin trường hâm nóng một chút là được.

Ở bên này trong bếp đang nấu cơm, con gà trống nuôi trong sân cũng đang gáy sáng.

Còn hai anh em Tần Dư và Tần Mai căn bản không cần người khác gọi dậy, bọn chúng vô cùng tự giác.

Khi đến giờ, đã tự mình thức dậy.

Hơn nữa, hai đứa Tần Dư và Tần Mai đi bộ đến trường, nên chúng phải dậy sớm nửa giờ.

Tần Dư ăn cơm xong đã thấy anh cả đang loay hoay với xe đạp.

“Anh cả, hôm nay anh muốn đưa tụi em đi đến trường sao?”

Tần Dã nhìn cậu ấy, “Không phải, các em tự đi đi, đúng rồi, gần đây đi đường phải cẩn thận.”

Anh vừa nói xong, Tần Dư và Tần Mai còn chưa phản ứng lại, nhưng mẹ Dung lại suy nghĩ hơi nhiều, bà ấy vội vàng nói: “Đúng vậy, các con đi đường cẩn thận chút, đừng đánh nhau với người khác, nhìn thấy người nào kỳ lạ, cứ cách xa một chút. Ngàn vạn lần đừng đến gần.”

Người nhà họ Tần đó…… Tần Phú Lâm bị kết án.

Không biết cả nhà đó có trút giận lên hai đứa nhỏ này không!

Tần Dư bị câu nói này khiến cho cậu ấy hơi căng thẳng, nhưng mà, cậu luôn rất to gan, “Thím, con biết rồi, chúng con sẽ cẩn thận…… Bây giờ không còn sớm, chúng con đi trước đây.”

“Được rồi, các con đi đi! Cẩn thận một chút.” Mẹ Dung lại dặn dò hai câu, sau đó nhìn hai anh em rời đi.

Sau khi không còn nhìn thấy mọi người, lúc này bà ấy mới quay lại nhìn con rể.

“Tiểu Tần, con nói người nhà họ Tần sẽ trả thù sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đó của mẹ vợ, Tần Dã nói ngay: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bọn họ không có cái gan này, con chỉ là nhắc nhở một chút, không có ý gì khác.”

Những người còn lại của nhà họ Tần sẽ không làm gì, nhưng mà hai người con trai của Tần Phú Lâm thì không chắc, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm chuyện gì quá tàn nhẫn, cùng lắm là phục kích trên đường để bắt nạt Tần Dư và Tần Mai.

Đương nhiên, nếu con trai Tần Phú Lâm không ra tay thì thôi, nếu bọn chúng thật sự dám ra tay, vậy thì anh sẽ không vì bọn chúng tuổi còn nhỏ mà tha cho chúng, anh cũng sẽ nghiêm khắc dạy dỗ bọn chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-154.html.]

Mẹ Dung nghe vậy, trong lòng thở phào một hơi.

“Không có can đảm thì được, nếu không, Tiểu Dư và Tiểu Mai đi học…… Mẹ thật sự không yên tâm đâu.”

Đúng lúc này, Dung Yên đi tới: “Mẹ, mẹ không yên tâm gì vậy?”

Mẹ Dung nhìn về phía cô, “Mẹ lo lắng không biết nhà họ Tần có trả thù hay không.”

Dung Yên vừa nghe thấy điều này, cười nhạo một tiếng, “Mẹ, mẹ đúng là lo bò trắng răng, cả nhà họ không có gan làm bất cứ điều gì, cho dù là họ có gan làm, con cũng sẽ khiến cho họ hối hận.”

Tần Dã không muốn tiếp tục chủ đề này.

“Vợ, em rửa mặt chưa? Nếu rửa mặt xong rồi thì ăn cơm trước đi, chút nữa chúng ta lên trấn trên.”

Dung Yên gật đầu, “Vậy ăn cơm trước.”

Cô ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã ăn xong.

Bên này Tần Dã cũng đã chuẩn bị xe đạp xong.

Hai người đi lên trấn trên.

Mắt Dung Yên liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Anh biết ở đâu có nhà không?”

“Vợ, lát nữa anh nói với em, bây giờ, anh dẫn em đến một nơi.”

Tần Dã nói khiến Dung Yên có chút tò mò.

Nhưng, cô cũng không nói thêm tiếng nào, dù sao cũng ngồi ở yên sau xem Tần Dã dẫn cô đi đâu.

Hai người cùng nhau đi, mười phút sau, Tần Dã đạp xe đạp đi tới dừng trước một cái sân.

“Vợ, đến rồi.”

Dung Yên nhảy từ yên sau xuống, cô đánh giá bốn phía một chút, phát hiện cách hàng xóm hai bên hơi xa.

Có nghĩa là nơi này nằm ở rìa thị trấn.

“Căn nhà này của ai vậy?”

Tần Dã không trả lời vấn đề này của cô, mà là nghiêng đầu hỏi: “Vợ, em cảm thấy chỗ này thế nào?”

Dung Yên vừa rồi đã xem vị trí địa lý chỗ này, vì thế tầm mắt cô dừng lại ở khoảng sân rất rộng trước mắt, vô cùng rộng.

“Nơi này cũng được.”

Rõ ràng khi Tần Dã nghe được câu trả lời đó của cô thì vô cùng hào hứng và hài lòng.

Anh móc một chùm chìa khóa trong túi ra, sau đó đi tới mở khóa cửa.

Dung Yên:……?

Tần Dã quay đầu: “Vợ, đi vào thôi! Em vào đi rồi anh nói với em.”

Rõ ràng Dung Yên nghe trong giọng nói của anh có chút cảm giác dè dặt khi đang phạm lỗi.

Điều này có chút kỳ lạ.

Tuy nhiên, ngoài mặt cô cũng không có biểu hiện, mà cô nhấc chân bước vào.

Còn Tần Dã đẩy xe đạp vào, sau khi anh dừng đỗ xe xong thì lại quay người đóng cửa lại, cũng cài chốt cửa.

“Vợ, chúng ta vào đi.” Ngón tay anh chỉ vào phòng.

Có lẽ vì nhiều năm không được quét dọn, mọi chỗ trong căn nhà này phủ đầy mạng nhện, còn có rất nhiều bụi bặm.

Tần Dã lấy chổi phủi bụi xung quanh.

Sau đó quay đầu nhìn về phía vợ nhà mình.

Vẻ mặt ray rứt vì phạm lỗi: “Vợ, anh có một chuyện quên nói với em…… Nhưng ngàn vạn lần em đừng nóng giận.”

Dung Yên đối diện với ánh mắt dè dặt của anh, hơi nhướng mày, “Anh muốn nói căn nhà này là của anh?”

Tần Dã gật đầu, “Ừm, căn nhà này là trước đây ba anh mua, vốn dĩ ông ấy muốn dẫn theo bọn anh rời khỏi thôn nhà họ Tần đến đây sống, chỉ là không ngờ……”

Giọng điệu có chút nặng nề.

“Sau khi ba anh đi, nhà anh không có việc làm ở trong trấn nên căn bản không thể sống được ở đây. Có thế nào thì thôn nhà họ Tần cũng tốt hơn ở đây, vì thế căn nhà này vẫn luôn để không, người nhà họ Tần bên đó cũng không biết bọn anh có căn nhà ở trong trấn.”

Nếu không phải vợ anh nhắc đến chuyện thuê nhà trong trấn thì anh cũng không nhớ tới chuyện này.

Dung Yên:……

“Ba anh thật tài giỏi!”

Tần Dã nghe thấy câu này, lập tức sửa chữa lại một chút, “Là ba chúng ta.”

Được rồi!

Đúng là cô cũng phải gọi là ba.

“Vậy để hàng ở chỗ này đúng là rất được.”

Tần Dã nhìn cô, “Vợ, việc này…… Lúc trước anh không nói với em, em không tức giận sao?”

Dung Yên chỉ trợn mắt, “Chuyện này có gì phải tức giận? Hay là…… Trong lòng anh, em chính là người thích tức giận và gây chuyện vô cớ sao?”

Tần Dã nghe thấy câu này, anh vội vàng, “Không, anh không có…… Vợ anh là tốt nhất……”

Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sốt ruột của anh thì không khỏi bật cười, “Được rồi, đùa anh thôi, nơi này có cần phải dọn dẹp một chút không?”

Tần Dã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vợ, chỗ này để anh quét dọn, em ra ngoài ngồi đợi một lát, anh làm một chút là xong, hay là, em chạy xe đạp đi dạo trong trấn đi.”

Loading...