Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:13
Lượt xem: 87
Thiết Ngưu cau này đi tới, giọng điệu bất mãn: "Em ồn ào lớn tiếng làm cái gì?"
Thằng nhóc này đã bao lớn rồi, còn hấp tấp bộp chộp như vậy, không biết bây giờ mình vẫn đang ở trong nhà người khác sao?
"Anh hai, đã xảy ra chuyện……" Thiết Lâm còn chưa nói xong, sắc mặt Thiết Ngưu đã thay đổi, "Xảy ra chuyện gì rồi? Anh cả đi rồi sao?"
Không thể trách cậu ấy nghĩ như thế, thật sự là đến tận bây giờ, cả người của cậu ấy đều trong trạng thái không thể tin nổi.
Bác sĩ nói đưa về chờ chết, nhưng mà người đã được vợ của anh Tần cứu về rồi, tuy rằng vợ anh Tần nhìn rất lợi hại, nhưng tuổi của cô ấy thật sự còn rất trẻ.
Nếu như số tuổi lớn hơn một chút thì có lẽ anh ấy đã không thấp thỏm và hoài nghi như vậy.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là đến bây giờ anh cả vẫn chưa tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, sao anh ấy dám ở lại, trực tiếp chạy vào……
Thiết Lâm thấy anh mình hiểu lầm, vội vàng duỗi tay giữ chặt người lại, "Anh hai, không phải anh cả đã xảy ra chuyện, mà là nhà anh Tần đã xảy ra chuyện, lúc em gái của anh Tần đi học về đã bị người khác bắt đi……"
Thiết Ngưu nghe được lời này thì mở to hai mắt "Lời em nói là sự thật sao?"
"Em còn có thể nói đùa với anh sao? Vừa nãy công an Lý đã gọi anh Tần và chị dâu đi rồi, nơi cô bé xảy ra chuyện là ở lối vào trấn, không bằng, anh cũng giúp đỡ đi tìm đi!"
Anh Tần và chị dâu chính là ân nhân của nhà bọn họ, hai người đấy đã cứu anh cả, tất nhiên là bọn họ cũng sẽ trợ giúp đi tìm người.
"Được, anh đi ngay đây." Thiết Ngưu xoay người chạy đi.
Nhưng anh ấy còn chưa chạy được mấy bước đã nhớ tới một việc, vì vậy nhanh chóng chạy về, sau đó đưa cái rổ trên tay cho Thiết Lâm, "Đây là cơm mẹ nấu cho em……"
Sau khi nói xong, anh ấy liền vội vàng chạy đi.
Mà đám người Tần Dã cũng đi tới địa điểm xảy ra chuyện, nhanh chóng dừng xe đạp lại.
"Tần Dư, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Tần Dư nhìn thấy anh cả và chị dâu cuối cùng cũng tới, cậu ấy khóc càng thêm dữ dội.
"Hu hu……Anh cả, chị dâu, rốt cuộc hai người cũng tới rồi……Em gái đã bị ba người xấu bắt đi rồi, bọn họ đã mang em gái đang hôn mê đi, một mình em đánh không lại bọn họ, cũng chỉ có thể nhìn bọn bắt em gái đi, em đi báo án……Hu hu……"
Sắc mặt Tần Dã rất khó coi, anh nhìn về phía vợ mình, "Vợ, em ở đây, anh đi tìm người."
Tiểu Lý tỏ vẻ muốn đi cùng nhau, vì vậy hai người đều đi tìm người.
"Chị dâu, đều là do em sai, em không nên nhìn thấy bà lão kia rồi tiến lên hỏi……Nếu như em dẫn em gái rời đi sớm một chút thì tốt rồi……"
Tần Dư thật sự rất đau lòng hối hận.
Dung Yên nhìn thấy bộ dáng đau lòng của cậu ấy, thì duỗi tay xoa đầu cậu ấy, "Đừng khóc, không phải do em sai, bọn họ đã sớm mai phục ở đây nên các em sẽ tránh không thoát, trước tiên em kể rõ ràng ra cho chị nghe, đặc biệt là gương mặt của ba người kia, còn nhớ rõ không?"
Tần Dư vừa nghe thấy lời nói này, cậu ấy bắt đầu lục lại ký ức.
Cậu ấy không chú ý đến chị dâu đã lấy ra cuốn sổ và bút ra từ bao giờ.
Cậu ấy miêu tả lại gương mặt của bà lão kia, còn có gương mặt của người đàn ông đã bắt cậu ấy…….
"......Một người khác thì em không chú ý lắm, em chỉ nhìn thấy người đã bắt em đi, đúng rồi, em đã cắn một phát vào tay của người đàn ông kia, lúc ấy, là cắn đến mức ông ta chảy máu……"
Sau khi Dung Yên nghe cậu ấy nói xong, thì cô cũng đã phác họa sơ qua bức tranh.
"Nhìn xem, có phải là người giống như vậy không?"
Tần Dư nhận lấy giấy trắng rồi nhìn một chút, "Lông mày của bà lão có chút không giống, miệng cũng vậy, còn có cái này cũng không giống lắm……"
Dung Yên lấy giấy vẽ về lại, sau khi nghe lời tưởng thuật của cậu ấy thì cô sửa lại một chút.
"Bây giờ nhìn xem có giống hay không?"
Tần Dư vừa nhìn thấy bức vẽ, đôi mắt lập tức tỏ ra thù hận, "Đúng vậy, chính là bọn họ……"
Dung Yên: "Em cầm lấy cái này, đi theo chị, chúng ta đi đến nhà ga."
Vốn dĩ Tần Dư muốn hỏi đi đâu, nhưng khi nghe đến nhà ga, cậu ấy lập tức gật đầu, "Vâng."
Dung Yên nhìn mấy chiếc xe đạp này, cô nghĩ nghĩ, liền viết một câu vào giấy, "Xe đạp của công an."
Sợ người không biết chữ xem không hiểu, cô còn vẽ thêm một hình công an thu nhỏ ở bên cạnh.
Sau đó kẹp tờ giấy này vào yên sau xe đạp.
"Em mau lên đây."
Tần Dư lập tức ngồi vào yên sau.
Dung Yên đạp xe đạp rời đi.
"Chị dâu, có thể tìm được em gái trở về không?"
"Có thể." Dung Yên trấn an một câu.
Cô có thể hiểu được tâm trạng thấp thỏm lo âu của thằng nhóc này.
Lại thở dài một hơi ở trong lòng, vốn dĩ cho rằng cốt truyện này đã thay đổi không giống nữa, nhưng không nghĩ tới Tần Mai vẫn bị người khác bắt đi.
Nếu như tìm không thấy Tần Mai, thì nhất định thằng nhóc đang ngồi yên sau sẽ hắc hóa.
Nghĩ đến những người đó, trong mắt Dung Yên chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô ghét nhất là những người bắt trẻ con.
Đạp xe đạp đến ngã ba trấn rồi dừng lại, "Tần Dư, cầm lấy bức tranh lúc nãy chị mới vẽ đưa đến đồn công an, chị đi đến ga tàu hỏa trước……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-179.html.]
Lúc này đầu óc của Tần Dư đã không thể tự mình suy nghĩ nữa, cậu ấy rất ỷ lại vào Dung Yên, tất nhiên là cô nói cái gì thì sẽ làm cái đó.
Nhảy xuống xe đạp, nhanh chân chạy về hướng đồn công an……
"Ở đây có một ngọn núi, có khả năng người đã đi vào trong núi." Đội trưởng Lục nhìn ngọn núi lớn trước mặt, "Tiểu Lý, cậu đi về sở điều thêm người, chúng ta phải tìm kiếm trên ngọn núi suốt đêm."
Tiểu Lý vội vàng đáp lại. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ đều có chút kiệt sức.
Mà Tần Dã đã sớm đi vào sâu vào bên trong núi lớn.
Đội trưởng Lục nhìn ngọn núi này, khuôn mặt anh ấy nặng nề……Hy vọng là không đi nhầm hướng.
Chủ yếu là do lúc bọn họ đuổi đến đây, đúng thật là có dấu vết, lại còn có người nhìn thấy.
Nhưng mà ngọn núi này rất lớn, những người đó……Không có lý do nào để đi vào trong núi.
Trừ khi……Là thủ thuật che mắt?
Dương đông kích tây?
Hay là nói bọn họ cố ý dẫn đường?
Nghĩ đến đây, anh ấy càng nhíu mày chặt hơn.
Mà Tiểu Lý nhận được mệnh lệnh của đội trưởng Lục, thì cậu ấy đã quay về đồn công an điều người.
***
Đại đội Tần gia.
Mẹ Dung vẫn luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trời hôm nay đã tối như vậy, sao con gái bà ấy và con rể còn chưa trở về?
Không nói tới hai vợ chồng bọn họ, tại sao hai anh em sinh đôi cũng chưa trở về?
Lúc này, Dung Văn Minh đi ra, “Đừng nhìn nữa, nếu như người trở về, thì sẽ trực tiếp đi vào nhà, bà ở đây nhìn cũng không có tác dụng gì.”
“Ông nói xem có phải bọn họ đã gặp chuyện gì rồi không? Nếu như không trở về nhà thì tại sao cũng không để lại lời nhắn? Không biết chúng ta sẽ lo lắng sao?” Mẹ Dung oán giận một câu.
“Chắc là có việc.” Dung Văn Minh cũng chỉ có thể nghĩ như thế, “Chúng ta đi vào trong đợi đi!”
Mẹ Dung lại nhìn vào trong màn đêm vài lần nữa, xác định là không có bóng người xuất hiện, bà ấy thở dài một hơi.
Sau đó đóng cửa lại đi vào nhà chính.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi! Lát nữa bọn họ trở về thì hâm nóng đồ ăn lại một chút.” Đã chín giờ tối, Dung Văn Minh kết luận có khả năng bọn họ đã ăn cơm ở bên ngoài xong.
Vốn dĩ mẹ Dung muốn nói chờ một chút, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, một chút thời gian này cũng không thiếu.
Nhưng mà nghĩ đến thân thể của ông Dung nhà bà ấy không chịu được đói, “......Cũng đúng.”
“Bà không cần mang hết đồ ăn ra, lấy một ít là được, tôi không đói bụng cho lắm.” Đã qua giờ cơm, cơn đói của ông ấy cũng đã qua, lúc này không cảm thấy quá đói bụng.
“Được.” Mẹ Dung cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Bà ấy đi về hướng phòng bếp, chỉ tùy tiện lấy một ít đồ ăn.
Hai người ăn xong bữa cơm mà không biết mùi vị gì.
Mẹ Dung dọn dẹp chén đũa, thường ngày vào giờ này là hai vợ chồng bọn họ đã nằm trên giường đất.
Lúc này, ngoài trời đã tối đen.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Mẹ Dung hỏi.
Bà ấy không có đồng hồ, nhưng mà ông Dung nhà bà ấy có, cái này là mua lúc còn đi làm.
Thật ra con gái đã nói sẽ mua cho bà ấy một cái đồng hồ, nhưng mà bị bà ấy cực lực ngăn cản.
Dung Văn Minh giơ cổ tay xem thời gian, “Chín giờ rưỡi.”
“Đã muộn thế rồi à? Tôi còn tưởng rằng mới chỉ hơn tám giờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ buổi tối không về sao?” Không thể nào!
Nếu như bọn họ không trở lại, thì buổi tối ngủ ở đâu? Chẳng lẽ là ở nhà bạn bè?
Mẹ Dung cho rằng con rể của mình không phải là người thiếu tin cậy như vậy.
“Ông nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tôi có chút hoảng loạn.”
Dung Văn Minh cũng không dám nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như bọn họ không trở về nhà……Theo lý thuyết, thì không có khả năng không nói một câu nào với người trong nhà, trừ phi là xảy ra việc gấp.
“Đừng nóng vội, chắc là bọn họ sẽ trở về muộn một chút, hoặc là ở trên trấn. Tôi thấy thời gian đã không còn sớm, ngồi chờ cũng vô dụng, về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Bây giờ làm sao mẹ Dung có thể ngủ được.
“Ông đi nghỉ ngơi trước đi, hiện tại tôi không ngủ được.”
Dung Văn Minh thấy bà ấy không đi, tất nhiên ông ấy cũng sẽ không đi, trầm tư một chút, “Vậy à, tôi ra ngoài đi dạo……”
“Tôi đi cùng với ông.” Mẹ Dung không yên tâm để cho ông ấy đi ra ngoài một mình lúc tối lửa tắt đèn như thế này.
Vốn dĩ Dung Văn Minh muốn nói không cần, nhưng mà nhìn thấy vợ mình như vậy nên chỉ đành đồng ý, “Được.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã đột ngột vang lên tiếng đập cửa: “Có ai ở nhà không?”
Vốn dĩ mẹ Dung nghe được tiếng gõ cửa thì rất vui mừng, còn tưởng rằng là con rể đã trở lại, nhưng mà sau khi nghe được lời này, đã biết không phải.