Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:29
Lượt xem: 88
Sang đến ngày hôm sau, lúc mẹ Dung với Dung Văn Minh chuẩn bị đi sang tứ hợp viện, Dung Yên gọi bọn họ lại.
“Ba, mẹ, con quên nói hai người một tiếng, đêm qua mấy đồ điện đều được chuyển tới rồi, để Tần Dã qua đó với hai người đi, anh ấy cũng phải sửa lại đường dây điện một chút.”
Vợ chồng Dung Văn Minh nghe thấy lời này lập tức khiếp sợ: ”Đều mua xong hết rồi?”
Ngày hôm qua chỉ thấy hai chúng nó đi ra ngoài một chuyến, sao có thể mua nhanh đến như vậy?
“Đúng thế, con mua hết rồi, ban đầu con đã tính đặt hàng ở chỗ khác, tại vì cửa hàng ở bên đó bán rẻ hơn ở bên này nhiều.”
Mẹ Dung nóng nảy, biểu tình lo lắng: ”Bán rẻ hơn……Nhỡ chất lượng có vấn đề gì thì sao?”
Mấy thứ đó đều là đồ lớn, nếu vì ham rẻ mà mua phải đồ không đảm bảo thì bà thà rằng mua đắt hơn một chút còn hơn, dù sao có khi còn dùng được cả đời.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, con mua loại chất lượng tốt nhất, hơn nữa đều là đồ mới tinh, chỉ là Tần Dã có một người bạn, cửa hàng này là của bạn của anh ấy giới thiệu cho nên chúng ta mới mua được với giá ưu đãi. Nếu không như bình thường thì cho dù có phiếu cũng chưa chắc sẽ mua được đâu.”
Mẹ Dung nghe con gái nói như vậy, lập tức thấy an tâm hơn rất nhiều.
Mà Dung Văn Minh đứng một bên lại bảo: ”Bà không tin con gái bà sao? Sao nó chịu dùng đồ không tốt được chứ?”
Mẹ Dung ngẫm lại liền cảm thấy có lý, con gái bà mặc dù kiếm tiền có vẻ rất lợi hại, ngày hôm qua nó lại mới nhận được một khoản tiền nhuận bút vô cùng lớn.
Nhưng mà phá của cũng là một tên bại gia chính cống.
Mua gì cũng phải cái tốt nhất, không thích xài hàng “tàm tạm”, hơn nữa còn có thói quen tiêu tiền không thèm chớp mắt.
“Chúng ta còn ở đây chờ gì nữa? Mau đi qua xem thôi.”
Dung Văn Minh nhìn bộ dáng vội vàng của bà, liền cười nói với Dung Yên: ”Mẹ con mà không được tận mắt nhìn thấy thì bà ấy không yên tâm nổi.”
Mẹ Dung nghe được lời này liền trừng mắt với hai cha con.
A, làm như ông không vội ấy nhỉ?
Lười đi để ý hai cha con bọn họ, bà gọi với vào phòng của cặp song sinh: ”Tiểu Dư, Mai Tử, hai đứa muốn đi tứ hợp viện không?”
Hai anh em nghe thấy tiếng bà gọi, lập tức chạy ra ngoài.
“Chúng cháu muốn ạ.”
Nhà đang ở sao có thể vui bằng nhà mới được.
Mẹ Dung: ”Vậy được, mau đi thôi! Hôm nay mấy đứa sẽ ngồi thử chiếc xe ba bánh anh trai chế tạo nhé.”
Tần Dư lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, cậu không ngờ anh trai lợi hại như vậy, khoang sau xe được thiết kế không đẹp lắm, nhưng vẫn khá ổn, còn chắc chắn.
Tần Dư nhìn tổng thể cả xe xong thì thích lắm.
Bên này Tần Dã đã đẩy xe ba bánh đi ra ngoài.
Dung Văn Minh hứng thú bừng bừng: ”Để cha đạp cho.”
Tần Dã nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của cha vợ, nhanh chóng tránh ra.
“Chắc không có vấn đề gì.”
Đối với kiệt tác do mình tạo ra anh thực sự rất vừa lòng, phía trước là nửa cái xe đạp, phần đầu có giá đỡ, đằng sau dùng một tấm ván gỗ làm ghế ngồi, mặc dù không to lắm, nhưng để hai đứa trẻ 13-14 tuổi ngồi cũng không có vấn đề gì.
Xe này để khi nào mẹ vợ đi mua đồ ăn thì dùng cũng ổn.
Rất tiện.
Dung Văn Minh hất hất cằm ý bảo Tần Dư với Tần Mai ngồi lên trên.
“Mẹ Yên Yên, bà cũng lên đi.”
“Không cần đâu, tôi thích đi bộ.” Nếu cả bà cũng lên đó thì lốp xe đã cũ sẽ trực tiếp từ biệt thế gian mất.
Dung Văn Minh cũng không bắt buộc, ông giơ chân bắt đầu đạp xe đi……Chỉ là đi có hơi chậm.
Mẹ Dung nhìn sang Tần Dã: ”Tiểu Tần, con đạp xe chở Yên Yên đi trước đi, không cần để ý đến mẹ.”
Tần Dã gật đầu: ”Mẹ, vậy bọn con đi trước.”
Mẹ Dung xua tay: ”Mau đi đi.”
Vì thế Tần Dã liền đạp xe đạp chở Dung Yên rời đi.
Mẹ Dung cũng không vội, bà cẩn thận khóa cổng lại sau đó mới chuẩn bị đi.
Lúc này, thím Kim vừa vặn ra ngoài: ”Mẹ Yên Yên sao, mọi người tính đi đâu à?”
Mẹ Dung cười nói: ”Chúng em muốn qua nhà mới kia nhìn một cái, Yên Yên mua đồ điện, phải qua nhìn thử mới thấy yên tâm được.”
Thím Kim nghe được lời này, khó tránh khỏi tò mò: ”Mua đồ điện gì?”
Mẹ Dung không phải loại người thích khoe khoang, nhưng giờ phút này bà cũng không nhịn được nói: ”Hai đứa nhóc đó đều thích tiêu tiền, chê trời quá nóng, nên mua tủ lạnh quạt điện gì đó, lại sợ em quá vất vả, còn mua cả máy giặt với TV…..”
Thím Kim nghe đến trợn mắt há mồm, TV thì cũng không có gì bất ngờ cả, nhà ai có chút tiền đều sẽ mua được, nhưng còn tủ lạnh máy giặt thì khác!
Ôi mẹ ơi!
Mấy thứ đó đắt lắm đấy!
Cái ngõ nhỏ này của bọn họ còn chẳng có nhà nào mua được một cái tủ lạnh đâu.
“Tủ lạnh với máy giặt chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-227.html.]
“Tốn nhiều thật, nhưng mà đều do hai đứa nó trả hết, Yên Yên viết sách nhận được tiền nhuận bút, lúc trước cũng có tích cóp, cho nên không phải để cho hai ông bà nhọc lòng chút nào. Ai, quay về rồi tìm chị nói tiếp, giờ em phải đi qua đó đã.”
Thím Kim vội vàng nói: ”Vậy em mau đi đi….”
Mẹ Dung không muốn nghe người khác nói con gái bà trèo cao nữa, con gái của bà viết sách cũng kiếm được cả đống tiền đấy!
Mấy lời vừa nãy bà nói thanh âm không bé chút nào, cho nên mấy người hàng xóm xung quanh chắc chắn cũng nghe được.
Đám người đó chỉ cần nghe thấy đồ điện là đã ghen tị muốn c.h.ế.t rồi.
Mệnh tốt thật đấy, tổ chức lại hôn lễ mà thôi, lại phung phí nhiều tiền của đến vậy.
Mẹ Dung vui vẻ rạo rực đi đến tứ hợp viện, thời điểm bà đẩy cửa đi vào, liền thấy cả nhà đang ngồi trong sân ăn dưa hấu.
“Cô ơi, ăn dưa này.” Tần Dư cơ linh lấy một miếng đưa cho bà.
Mẹ Dung đưa tay nhận lấy: ”Dưa mới mua sao?”
“Đúng vậy, trên đường đến bọn con gặp được, cho nên mua hai quả.” Dung Yên thuận miệng nói bừa một câu.
Mẹ Dung cũng có hơi khát, cho nên cắn hai ba miếng đã hết.
“Phải rồi, vì sao chỉ cần là dưa hai đứa mua đều sẽ ngon như thế nhỉ?” Dưa bà mua không có hương vị thế này.
Dung Yên nghĩ thầm…..Sao có thể giống nhau được? Đây chính là đồ trong không gian của cô, hương vị đương nhiên sẽ có một không hai, ngon nhất trên đời.
“Con gặp được một nông hộ, mẹ không quen đâu, dưa nhà đó trồng ngon.”
Mẹ Dung cũng không quan tâm lắm, tâm trí của bà bây giờ đều là mấy thứ đồ điện trong nhà.
Nhanh chóng ăn dưa xong liền bảo.
“Mẹ vào nhà xem.”
Bà nhấc chân liền đi vào phòng bếp đầu tiên, muốn xem tủ lạnh trước.
“Ai u, cái này đúng là thứ tốt.”
Phòng bếp rất rộng, đủ cho bà mặc sức trổ tài.
“Cái này thật sự có thể làm đông sao? Có bị hỏng không?”
Dung Yên đi theo vào gật gật đầu:”Đương nhiên, tủ bên trên dùng giữ tươi, tủ bên dưới để đông lạnh, là loại có thể kết băng ấy. Mùa hè có thể để thịt vào đó, còn đồ ăn ăn không hết với trứng gà linh tinh thì cứ để tủ mát là được.”
“Thật tốt quá.” Thực ra trong lòng mẹ Dung vẫn có hơi tiếc.
Rốt cuộc thoạt nhìn đây cũng không phải loại có thể chứa rất nhiều đồ.
Mùa hè, bà có thể mua rau ít đi một chút, hôm nào cũng đi mua, còn không sợ không tươi hay sao?
Đồ ăn ăn không hết …..thì làm lạnh ở ngoài giếng, để qua ngày cũng không sợ hư.
Nhưng mà, cái kiểu gây mất hứng này, bà sẽ không nói ra miệng.
Dù sao đồ mua cũng đã mua rồi.
Hơn nữa…..Còn có thể cho bà đem đi khoe, kiếm ít mặt mũi.
“Đi xem máy giặt với TV đi.” Dung Yên lười biếng dựa cả người vào khung cửa.
Mẹ Dung còn chưa xem đồ mới xong, nhưng mà tủ lạnh chưa nối điện, nhìn mãi cũng chỉ có thế, không thể đột nhiên nở hoa ra được, cho nên đành nghe theo lời con gái….
Bọn họ đi xem máy giặt, Dung Yên đơn giản chỉ cho bà cách dùng, mẹ Dung miễn cưỡng nhớ hết.
“....Ai, không ngờ đến tuổi này rồi lại có thể dùng máy giặt tủ lạnh……Thật đúng là năm mơ cũng không nghĩ đến….”
Mấy năm trước gian nan như vậy, chỉ cần trong nhà có thêm chút tiền thôi là lúc đếm đã run như cầy sấy rồi.
Nhưng chớp mắt một cái…..Sự thay đổi cũng quá lớn rồi.
Quả nhiên, cuộc sống này càng ngày càng tốt, càng ngày càng đầy đủ tiện nghi hơn.
“Về sau còn nhiều đồ tốt lắm mẹ, mẹ cứ an vui hưởng ngày lành là được rồi.”
Mẹ Dung thật sự rất vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mỗi gian nhà đều được sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy, tươi cười trên mặt bà chưa từng dừng lại.
Mấy ngày sau đó, mẹ Dung với Dung Văn Minh cứ rảnh là sẽ chạy sang tứ hợp viện, bọn họ dọn thêm rất nhiều đồ qua đây.
Dung gia bận rộn suốt một khoảng thời gian.
Ở nhà Dung Văn Trạch.
“Mẹ, con nghe nói ngày mai nhà anh cả mở tiệc rượu đấy, thế mà bọn họ lại không qua mời chúng ta.” Sắc mặt Dung Văn Trạch không tốt chút nào.
Ông ta vừa nói vậy xong bà Dung lập tức đen mặt.
Dung Văn Trạch nhìn biểu tình của mẹ mình, ngay sau đó cực kỳ phẫn nộ nói: ”Anh ta thật là quá đáng mà, cho dù không mời nhà con thì cũng thôi đi, nhưng sao có thể không qua mời mẹ chứ? Đây là thù chúng ta đến mức nào chứ?”
“Nhìn thái độ đó của anh ta…..Hàng xóm láng giềng sẽ nói chúng ta ra sao? Bàn tán mẹ thế nào?”
Bà Dung càng nghe mặt càng đen hơn..