Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:54
Lượt xem: 106
Đồ ăn trưa ở tứ hợp viện này rất ngon, người bình thường có nhiều nhất là tám món đồ ăn.
Lúc này bọn họ lại chuẩn bị cho mỗi bàn mười tám món ăn.
Có cá có thịt……Quy cách không tồi.
Quan trọng nhất chính là mỗi bàn đều để một bình rượu ngon.
Bữa cơm này ăn rất lâu, sau khi ăn xong thì những khách khác đã rời đi, ông Tần cũng không có ở lâu, bởi vì ông biết cháu trai và cháu dâu sẽ không có thời gian!
Nhóm láng giềng mà mẹ Dung dẫn đến là người thu dọn chén đũa.
Bao gồm vài người và thím Kim tới lúc hai giờ chiều, lúc này mới hoàn thành công việc.
Đồ ăn thừa thật đúng là không có.
Vốn dĩ tính chừa lại một chút, để lát nữa cả đám có thể ăn, nhưng mà toàn bộ đã bị ăn hết.
Mẹ Dung phải phát cho mỗi người hỗ trợ một túi kẹo.
"Cái này mang về cho con cái trong nhà nếm thử."
Sau khi thím Kim từ chối thì nhận lấy, "Chúng tôi sẽ nhận, coi như là dính chút không khí vui mừng, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
"Được, vậy mọi người đi thong thả, về sau có thời gian thì lại đến chơi."
Thím Kim cũng có chút phiền muộn, dù gì bọn họ cũng đã là hàng xóm nhiều năm, bây giờ cách vách dọn đến đây, hằng ngày muốn gặp mặt, thật sự có chút khó.
"Được, sẽ đến, chúng tôi đi đây."
Vài người chào tạm biệt với mẹ Dung.
Mẹ Dung tiễn mọi người đến cửa, tận khi không còn thấy bóng dáng ai nữa mới quay vào.
Nhìn thấy Tần Dã đi ra từ nhà, liền gọi anh: "Tần Dã, mấy cái bàn, chén đũa này con mượn ở đâu? Để còn trả về."
"Lát nữa con sẽ đi trả." Tần Dã nói xong câu này, liền đi tới trước mặt mẹ vợ, "Mẹ, cái này cho mẹ."
Anh lấy vòng tay vàng từ trong túi ra, sau đó đưa đến tay mẹ Dung.
Mẹ Dung sợ ngây người, "Cái này, cái này cho mẹ?"
Tần Dã gật đầu, "Vâng ạ, vốn dĩ buổi sáng sẽ đưa cho mẹ, nhưng lại vội vàng nên quên mất, mẹ đeo thử xem, cái này là làm riêng cho mẹ, mặt trên con còn bảo người ta khắc ngày sinh nhật mẹ lên."
Mẹ Dung khiếp sợ không thôi, vòng tay này cầm vào rất nặng, nhất định là tốn rất nhiều tiền.
"Cái này con cầm về đi, mẹ đến tuổi này còn đeo vòng tay vàng gì nữa……"
"Không thể lấy lại, vàng này là của con, con đã để cho người ta gia công lại một chút, dù sao đây cũng là đồ con tặng mẹ, mẹ không thể ghét bỏ."
Mẹ Dung: ……
Vòng vàng lớn như vậy, bà ấy ghét bỏ cái gì?
"Như vậy, như vậy không được……"
"Ôi trời mẹ ơi, mẹ cũng đừng từ chối mãi nữa, dù gì đây cũng là tấm lòng của con rể này! Nếu như mẹ không nhận, vậy không phải là làm tổn thương con rể sao? Mẹ không những phải nhận, mà còn phải đeo nó mỗi ngày, tốt nhất là đi tới chỗ mấy chị em hàng xóm lúc trước khoe khoang một chút……Nói cho mấy bà đấy biết, đây là con rể tốt của mẹ mua cho……Làm cho mấy bà ấy ghen ghét đến chảy nước mắt!"
Tần Dã: ……
Không, anh không có ý đó. Đây không phải là suy nghĩ của anh.
Con gái của bà ấy chẳng nói được lời nào hay.
Nhưng mà, bà ấy cũng không có trả lại cái vòng tay vàng nữa.
"Tiểu Tần, mẹ rất thích, cảm ơn con! Không nghĩ tới ba con bọn họ còn chưa mua được cái gì cho mẹ, mà con lại mua, mẹ rất vui."
Dung Văn Minh vô tội vừa bước ra từ phòng bếp: ……
Dung Yên: ……
Cô chưa có mua vàng, nhưng mà các hiện vật khác cũng không thiếu chứ?
Thật ra mẹ Dung rất vui vẻ, nhưng mà, bà ấy luyến tiếc mang lên, dù sao ngày thường cũng phải làm việc, hơn nữa vòng tay này có chút lớn, mang lên cũng quá nổi bật.
Vẫn là để sau này đeo cũng không muộn.
Bà ấy vui vẻ cất chiếc vòng đi.
"Lão Dung, ông và Tiểu Tần đem những cái bàn ghế này trả về, nhớ rõ là đem theo kẹo cho bọn họ."
Dung Văn Minh gật đầu, "Được."
Sau đó nhìn về phía Tần Dã, "Con mượn những thứ này từ nơi nào?"
Vốn dĩ ông ấy muốn tự mình đi mượn, nhưng mà nhà của Tần Dã cách tứ hợp viện hơi xa, anh họ Tần Chân lại có chỗ mượn.
Vì vậy nên ông ấy mặc kệ việc này.
"Ở chỗ ông nội của con, bây giờ con đi trả, ba, ba không cần đi cùng, một mình con là được."
"Dù sao ba cũng đang rảnh rỗi, ba dọn ghế dựa là được, nhà mình không phải có xe đẩy sao? Vác vật nặng thì không thể vác nhưng mà vác mấy cái ghế dựa thì vẫn có thể."
Tần Dư cũng chạy ra hỗ trợ.
Tần Dã thấy vậy thì không nói gì nữa.
Mặc dù Tần Chân đã bảo từ từ……Anh ấy có việc nên sẽ tới trễ chút, nhưng mà Tần Dã cảm thấy vẫn nên sớm đem bàn ghế trả về thì tốt hơn.
Dù sao cũng gần, đi qua đi lại cũng không tốn bao nhiêu công sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-231.html.]
Lúc bọn họ đang dọn bàn ghế.
Tần Chân đã trở lại.
Lần này đi theo phía sau anh còn có Tần Hằng và La Thành.
Tần Chân nhìn thấy bọn họ dọn bàn, lập tức đến gần, "Tần Dã, không phải đã nói là chờ chúng ta tới sao? Tại sao lại cứ dọn như vậy."
"Cũng không có bao nhiêu." Chủ yếu là do Tần Dã cũng không muốn làm phiền đến bọn họ.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau dọn, đi qua đi lại hai lần là được." Tần Chân cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, anh ấy trực tiếp bắt tay vào làm.
Tần Hằng và La Thành cũng khiêng một cái bàn.
Vài người đi qua đi lại hai lần, đã dọ xong toàn bộ.
Mẹ Dung thấy bọn họ trở về, liền cho mỗi người một ly trà lạnh, "Nào, cái này giải khát."
"Cảm ơn thím, ôi, vẫn còn đá, thật ngon." Tần Chân ừng ực uống xong, "Có tủ lạnh đúng là không tồi, con cũng muốn mua một cái."
Nhưng mà đồ vật xa xỉ như vậy, người nhà anh ấy cũng không chịu.
Mẹ Dung cũng không đáp lại lời này, bà ấy chỉ cười cười bưng nồi lên: "Lại thêm một chén?"
"Vâng." Tần Chân cũng không khách khí.
Chờ sau khi anh ấy uống xong, mới nhớ đến mục đích thứ hai mà mình đến đây, anh ấy nhìn về phía Tần Dư, "Tần Dư, em đã chuẩn bị đồ vật chưa? Ngày mai là phải đi rồi."
Không đợi Tần Dư trả lời lại, Tần Chân đã nói tiếp: ”Mà thực ra cũng không cần chuẩn bị gì đâu, đồ bên kia đều có hết rồi. Em chỉ cần mang người qua đó là đủ.”
Tần Dư:....
Rốt cuộc là cậu nên chuẩn bị hay là không cần chuẩn bị đây?
Mẹ Dung lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng phản ứng được Tần Dư sẽ phải đi đâu, trong mắt tràn ngập sự không nỡ: ”Nhanh như vậy sao, ngày mai phải đi luôn rồi à?”
Tần Chân lập tức nói: ”Thím à, nếu hôm nay không đi thì sẽ không kịp đâu, vài ngày nữa là khai giảng rồi. Thím không cần lo lắng cho em ấy đâu, đàn ông con trai thì phải đi rèn luyện, đây là một cơ hội tốt mà, hơn nữa ở đó cũng không phải có mỗi mình Tần Dư mà còn có rất nhiều thanh thiếu niên bằng tuổi em ấy nữa, Tần Dư không phải người nhỏ nhất ở đó đâu, người nhỏ tuổi nhất là một cô bé 8 tuổi cơ, Tần Dư không thể kém hơn cô bé 8 tuổi đúng không?”
Tần Dư vừa nghe lời này, ý chí chiến đấu lập tức bùng lên, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói: ”Anh không cần dùng phép khích tướng, không có tác dụng với em đâu, hơn nữa em chỉ là đi rèn luyện, không phải đi so với người ta.”
Cậu nhìn sang mẹ Dung: ”Thím ơi, thím yên tâm, cháu không sợ khổ đâu, chỉ là đi một khoảng thời gian ngắn rồi, trước khi khai giảng sẽ sớm trở về.”
Mẹ Dung cũng biết để cho cậu bé vào bộ đội rèn luyện là chuyện tốt, hơn nữa Tần Dư suốt ngày chỉ ở nhà, cũng chẳng có bạn bè gì.
Nếu cho cậu vào bộ đội…..Có khi sẽ trở nên hoạt bát hơn không chừng.
“Được rồi, chờ cháu trở về, thím làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Dạ.” Tần Dư gật đầu.
Tần Chân thấy vậy liền nói: ”Ngày mai anh sẽ đến đón em, nhớ dậy sớm nhé, 5 giờ chúng ta xuất phát.”
Mẹ Dung có chút kinh ngạc, sớm như vậy sao?
Nhưng mà bà cũng không dị nghị gì, nghĩ lại thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bộ đội thật sự có chút sớm.
Tần Dư gật đầu: ”Em biết rồi.”
“Thím, cháu về trước nhé.” Tần Chân giao việc xong cũng không ở lại thêm nữa.
“Ăn cơm xong thì về nhé?” Mẹ Dung bảo.
Tần Chân lắc đầu cự tuyệt: ”Không được, tối nay cháu còn có việc, ở đây không tiện, để lần sau đi, phải rồi, còn dưa hấu không cho cháu xin 1 quả.”
Mẹ Dung nhìn tầm mắt anh ấy dính chặt lên mấy quả dưa hấu để ở bên kia thì lập tức nói: ”Còn chứ, để thím đi lấy cho….”
Thời khắc Tần Chân nghe thấy bà đồng ý thì khóe miệng nhếch lên tràn ngập sự vui sướng.
“Thím, không cần đâu, tự cháu qua lấy là được….”
Anh ấy đặc biệt thèm loại dưa này, bởi vì nó ngon cực cực cực kì.
Anh cũng có ăn qua dưa người khác mua cho, nhưng những quả đó không có hương vị tuyệt vời như dưa ở bên này, ăn một miếng liền nhớ mãi không quên.
Mẹ Dung:....
Không phải sợ anh ấy không lấy được, mà là sợ tay chân anh ấy vụng về mà giẫm nát mấy quả dưa, đến lúc đó bà biết tìm ai bắt đền?
Dung Văn Minh cũng có hơi khẩn trương.
Lúc dọn sang bên tứ hợp viện này, điều làm ông cảm thấy vui vẻ nhất đó là con rể có làm một cái mảnh vườn trồng dưa nho nhỏ.
Thậm chí còn có mấy luống dưa đã chín.
Ông cực kì trân trọng cái mảnh vườn này, còn đang nghĩ bụng sẽ trồng thêm mấy loại rau gì đó ở phần đất trống ít ỏi bên cạnh.
Cho nên ông rất sợ Tần Chân không chỉ dẫm hỏng mấy luống dưa nhà mình, mà thuận tiện còn mang theo ít đất ở vườn của ông đi mất.
Hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm.
Cũng may Tần Chân chọn rất nhanh, nháy mắt đã hái được một quả.
Anh ôm dưa hấu, mặt đầy tươi cười: ”Chú, thím vậy cháu đi đây.”
“Được.” Mẹ Dung lúc này không giữ anh ấy lại nữa, cũng không tính ra vẻ khách khí mời anh ấy vặt thêm mấy quả về ăn.
Thật sự dưa chỉ còn mấy quả mà thôi.
Coi như là bà keo kiệt đi.
Tần Chân ôm theo dưa hấu mỹ mãn rời đi.