Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:10
Lượt xem: 109
Lúc Minh Lệ Bình bị đánh đến khóe miệng rỉ máu.
Một giọng nói khác vang lên vào đúng lúc này: "Dừng tay."
Đám người vây xem nhìn thấy ba của Minh Lệ Bình là Minh Tả Thuận đã trở lại, liền tránh ra một con đường.
Dung Yên nhìn về phía người đàn ông trung niên tức giận đang tiến lại gần, chỉ cần nhìn gương mặt này……Cô cũng biết là ai.
Quả nhiên Minh Lệ Bình ấm ức gọi to: "Ba……"
Từ Khả cũng bị đánh vào mặt, vô cùng yếu ớt gọi một tiếng: "Anh Thuận."
Dung Yên nhướng mày……Thật đúng là người phụ nữ Từ Khả này không hề kén chọn, người này đủ tuổi làm ba cô ta rồi, vậy mà cũng có thể ăn vào miệng được.
Tuy nhiên, tiền tài, quyền lực của ông ta……Cũng coi như là cô ta có thứ muốn mưu cầu.
Lúc này Tần Dã cũng chạy tới bên cạnh Dung Yên.
Minh Tả Thuận nhìn đứa con gái như hoa như ngọc của ông ta đã bị đánh đến nỗi không thể nhìn rõ mặt, trong lòng ông ta rất tức giận.
Nhưng mà, ông ta cố kỵ thân phận của chính mình, cho nên cũng chỉ nghiêm mặt lại nói: "Tại sao cô lại đánh người ở bên đường?"
"Đánh cô ta ở bên đường thì làm sao? Độ độc ác của tôi vẫn còn rất kém so với cô ta! Ông có thời gian rảnh rỗi như vậy thì hãy dạy dỗ con gái cho tốt. Tại sao đang êm đẹp lại đi đầu độc gia đình tôi?"
"Làm sao vậy, nhìn chằm chằm người khác sao không tự xét lại bản thân mình một chút? Hay là nói đứa con gái ác độc này……Ông muốn bao che cho tới cùng?"
"Nhà họ Tần và nhà họ Minh đến tột cùng là có thù oán sâu đậm đến mức nào? Tại sao mấy người lại phải dùng đến thủ đoạn như vậy? Có phải cho rằng người đàn ông của tôi vừa mới trở về nhà họ Tần rất dễ bắt nạt sao?"
Từng câu từng chữ giống như mũi d.a.o xẻo một miếng thịt ở trên người hai cha con Minh Lệ Bình và Minh Tả Thuận.
Sắc mặt Minh Tả Thuận tất khó coi.
Tuổi thì không lớn nhưng lại không nghĩ rằng đây là một người phụ nữ đanh đá.
"......Đồn công an còn không có quyết định điều tra, sao cô có thể tùy ý vu khống? Cô có biết đây là tội vu khống không?"
Ông ta có ý định dùng khí thế làm lãnh đạo nhiều năm của mình để chèn ép người thiếu kinh nghiệm này.
"Tội vu khống? Xùy, vậy ông nói……" Dung Yên cười lạnh, "Nếu như tôi dùng tên thật tố cáo ông lạm dụng chức quyền, thì ông nói coi địa vị của ông bây giờ vẫn có thể giữ nổi à?"
Sắc mặt Minh Tả Thuận đại biến.
Dung Yên không muốn cứ buông tha cho ông ta như vậy: "Chứng cứ đưa đến đồn công an mà cũng dám trộm, ông nói xem ở đây ai có lá gan lớn như vậy? Thật sự cho rằng dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng? Mấy người lừa ai vậy? Nghĩ rằng có thể một tay che trời sao?"
"Vợ, thật ra anh đã dùng tên thật để tố cáo rồi" Lúc này Tần Dã đột ngột lên tiếng, đối mặt với ánh mắt của vợ mình: "Buổi sáng anh đi ra ngoài liền thuận tiện làm luôn việc này. Vợ ơi, xin lỗi em, trước đó anh đã không nói việc này cho em biết."
Dung Yên nhướng mày, cô thật sự không nghĩ tới: "Việc này anh làm rất tốt!" Không hé răng mà làm một chuyện lớn, điều này rất vừa lòng cô.
Tần Dã nghe câu đó, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ lúc anh về nhà cơm nước xong đến khi tiễn người, đúng là không có nói đến.
Minh Tả Thuận nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khóe mắt ông ta muốn nứt ra.
Không thể tưởng tượng trừng về phía hai người……Thế mà bọn họ lại dám dùng tên thật tố cáo.
Tố cáo ai? Là con gái của ông ta? Hay là ông ta?
Từ ánh mắt của hai người bọn họ, ông ta đã biết người bị tố cáo nhất định là ông ta hoặc là toàn bộ nhà họ Minh.
Vẻ mặt lương thiện của ông ta cuối cùng cũng không duy trì được nữa: "Chúng tôi không thẹn với lương tâm! Nguyên nhân sự việc xuất phát từ lòng tốt, không nghĩ tới lại dẫn theo nhiều chuyện như vậy!"
"Lòng tốt? Chúng tôi không nhận nổi lòng tốt độc ác này của ông, hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói qua việc tặng cho người ta một chậu hoa làm người ta vô sinh là lòng tốt....”
"Tôi đã nói rồi, đây là do con gái tôi không biết……"
"Ôi, quả nhiên là phân nhà mình thì ngửi cũng thấy thơm! Còn bảo vệ tốt như vậy, thế nào, xem cả thế giới đều là người ngốc sao? Nhà của chúng tôi quen biết với cô ta sao? Đưa một bồn hoa năm trăm đồng, lại còn là loại có độc, nếu người trên đời này cũng đều chỉ thoái thác hai câu là tôi không biết, tôi không rõ ràng lắm là không cần truy cứu nữa, vậy trên đời này còn có chính nghĩa sao?"
"Bây giờ các người đã nộp tiền bảo lãnh rồi về đúng không? Tôi là người bị hại không đồng ý! Án kiện lớn như vậy, mà có thể nộp tiền bảo lãnh, dựa vào cái gì chứ? Là do nhà họ Minh các người gia nghiệp lớn, quyền cũng lớn sao? Bây giờ tôi sẽ đi đồn công an hỏi một chút."
Dung Yên mới không muốn để cho mấy người đó được bình yên……Kể cả đánh rắm cũng không có đạo lý về nhà chờ đâu đấy!
"Đúng rồi, thuận tiện cho tôi hỏi lần trước Từ Khả được đưa ra ngoài là ai làm ra, Từ Khả, năm ngoái thi đại học cô hạ thuốc tôi làm cho tôi không có cách nào đi thi được, người sau lưng cô đúng là có năng lực đấy!"
Sắc mặt Từ Khả trắng bệch, cô ta không nghĩ tới Dung Yên lại nói ra chuyện lúc trước.
Dung Yên nhìn sắc mặt cô ta biến đổi, không khỏi nhướng mày……Chỉ thế này mà đã không chịu nổi rồi sao?
Vẫn còn có đấy!
Đột nhiên cô hơi mỉm cười.
"Từ Khả, lại nói tiếp, nếu như không phải năm ngoái cô hại tôi không có cách nào thi đại học, thì có lẽ năm nay tôi đã không thi được Trạng Nguyên tỉnh rồi! Cũng sẽ không đậu vào một trường đại học tốt như vậy. Ánh sáng của tôi cũng không bởi vì việc cô làm hại mà bị che giấu, ngược lại càng làm cho tôi sáng chói thêm."
"Đương nhiên, chuyện cô hại tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ, cô giống như là một khối u ác tính của xã hội, nên phải chịu trừng phạt, nếu không thì không biết ai sẽ là người bị hại tiếp theo."
Từ Khả muốn điên rồi……Người này làm hỏng thanh danh của cô ta ở đây tới không còn một chút nào.
"Cô đừng nói lung tung……Làm gì có loại chuyện này, là cô bôi nhọ tôi."
Dung Yên tiến lên kéo cô ta: "Tôi bôi nhọ? Vậy bây giờ tôi đưa cô đến đồn công an thôi."
Sau đó quay đầu, lại kéo Minh Lệ Bình: "Còn có cô, người ác độc không xứng đáng được ở bên ngoài."
Từ Khả và Minh Lệ Bình muốn điên rồi, hai người đều điên cuồng giãy giụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-241.html.]
"Buông tôi ra……"
Những người khác đều ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp như vậy mà lại khỏe mạnh như thế.
Một người kéo hai người, thế mà không làm cho người ta tránh thoát được.
Điều này có chút lợi hại!
"Ba, cứu con……"
"Anh Thuận, cứu em……Cô ta điên rồi……"
Minh Tả Thuận nhanh chóng hoàn hồn: "Cô buông hai người họ ra!"
Ông ta chưa từng gặp qua người không biết quy tắc như vậy.
Nói ra tay liền ra tay.
Quả nhiên, người ở nông thôn đúng là không nói lý như vậy, không biết tốt xấu chút nào……Đạo lý đối nhân xử thế và tình cảm cơ bản nhất đều không hiểu sao?
Ông ta đâu biết rằng phương châm của Dung Yên là có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhiều, nếu để cho cô nói chuyện……Thì vấn đề có chút nghiêm trọng.
"Cô không có quyền gì để mang bọn họ đi."
Dung Yên trả lại một cái khịt mũi coi thường.
Minh Tả Thuận nhìn vẻ mặt của cô, thì rất tức giận.
Lúc muốn duỗi tay thì Tần Dã đã kìm tay ông ta lại: "Tôi khuyên ông đừng ra tay”
Dung Yên kéo theo hai người đang giãy giụa rời đi.
Minh Tả Thuận trơ mắt nhìn, ánh mắt ông ta âm trầm nhìn về phía Tần Dã: "Tần Dã đúng không? Cậu là người nhà họ Tần, chẳng lẽ không để ý đến tình cảm giữa hai nhà Tần Minh sao? Cứ tùy ý để cho vợ cậu làm xằng làm bậy như vậy à?"
Đúng lúc này, có ba người mặc quần áo chế phục đi tới trước mặt Minh Tả Thuận: “Ông có phải Minh Tả Thuận hay không”
Minh Tả Thuận nhìn thấy bọn họ liền có cảm giác không tốt.
Nhưng không có thời gian cho ông ta nghĩ nhiều: “Tôi, tôi là Minh Tả Thuận, xin hỏi có chuyện gì?”
“Có người cử báo ông lợi dụng chức quyền để nhận vật phẩm đắt tiền, lợi dụng chức vụ để làm hành vi vi phạm quy định trái pháp luật, làm phiền ông đi theo chúng tôi quay về phối hợp điều tra”
Minh Tả Thuận liền bị mang đi như vậy.
Mọi người vây xem:……
Vốn dĩ ban đầu bọn họ là vì vây xem ba cô gái đánh nhau.
Kết quả, không ngờ bọn họ lại chứng kiến được một quả dưa lớn như thế này.
Kết quả rất nhanh đã điều tra ra, Minh Tả Thuận bị cử báo đúng người đúng tội nên bị phạt tù trung thân, còn chuyện chậu hoa cuối cùng do Từ Khả đứng ra gánh tội hết nên Minh Lệ Bình được thoát thân.
Sau phong ba này thì Tần Dã cũng phải đi tới viện nghiên cứu làm việc.
.....
Hôm nay Dung Yên vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Tần Dã: “Vợ ơi.”
Dung Yên nhìn anh, cảm thấy nhiều ngày không gặp mà khí chất quanh người anh đã thay đổi rất nhiều…..Cảm giác như cả người càng trở nên trầm ổn hơn.
“Sao hôm nay anh đã quay về rồi?”
Lúc này, ngõ hẻm ở cách nhà bọn họ rất xa, cho nên bây giờ ở đây cũng chỉ có hai người họ.
Vậy nên, Tần Dã không kìm lòng nổi, nói một câu: “Anh nhớ em.”
Dung Yên nhướng mày, đang muốn nói cái gì đó thì mẹ cô đi ra ngoài.
Thời điểm mẹ Dung nhìn thấy Tần Dã, lập tức kích động đến mức đẩy con gái ruột sang một bên.
“Tiểu Tần, con về rồi sao?!” Giọng điệu tràn ngập kinh hỉ.
Dung Yên:....
Mẹ thân yêu, mẹ vừa đẩy con suýt thì đụng vào khung cửa luôn rồi đó mẹ có biết không?
“Mẹ, con về rồi.” Tần Dã còn chưa bày tỏ đủ nỗi nhớ nhung của mình với vợ thì đã bị mẹ vợ nhìn thấy, đành phải quay sang chào hỏi bà trước.
“Trở về là tốt rồi!” Mẹ Dung thực vui vẻ, trên mặt hiện rõ sự vui sướng, sau đó bà bắt đầu đánh giá con rể: “.....Tiểu Tần, sao nhìn con có vẻ gầy đi nhiều như vậy? Đồ ăn ở chỗ làm không ngon sao?”
Cô thế mà không nhìn ra nổi Tần Dã gầy chỗ nào.
Tần Dã nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con không gầy chút nào.”
Mẹ Dung khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn gầy đi rồi, nhìn mặt con kìa….” Không giống như lúc còn ở nhà nữa.
Dung Yên nhìn thấy Tần Dã còn muốn mở miệng, bèn nói trước: “Tần Dã, anh phải biết trên đời này có một loại gầy gọi là…..Mẹ vợ của anh cảm thấy anh gầy.”
Tần Dã:....
Mẹ Dung ném một ánh mắt khinh bỉ sang cho con gái.
Dung Yên bị khinh bỉ nói: “Nếu đã về rồi thì đi vào nhà nói chuyện đi. Cho dù mẹ có vui sướng thì cũng không thể đứng ở ngoài này mãi được đúng không?”
Mẹ Dung rất tán đồng với lời này.