Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:13
Lượt xem: 91
Dung Yên:.....Quả nhiên sự trưởng thành của con người là vô hạn mà.
Nhìn người đàn ông này xem, biết cả trò vuốt m.ô.n.g ngựa rồi.
Mẹ già nhà cô bị anh dỗ vui đến mức miệng cười đến tận mang tai luôn rồi kìa.
Mẹ Dung cũng ngồi xuống, bà liên tục gắp đồ ăn cho Tần Dã: “Đây, Tiểu Tần, con mau thử món này xem….”
“Mẹ, để con tự gắp.”
“Vậy ăn cả cái này nữa…..”
Dung Yên nhìn bộ dáng nhiệt tình của mẹ mình, bữa cơm này…..Cô cảm giác không ngon lắm.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Dã cầm lấy chén đũa trong tay mẹ Dung “”Mẹ, lần này để con dọn cho….”
“Không cần….” Mẹ Dung vội vàng từ chối, muốn lấy chén đũa về, nhưng Tần Dã không cho bà cơ hội.
Dung Yên nhìn bọn họ đến việc rửa chén cũng phải tranh cướp với nhau, khóe miệng không nhịn được giật giật hai cái.
“Đừng giật nữa, mấy cái chén sắp không chịu nổi rồi kìa…….”
Mẹ Dung:.....
......
Mấy ngày sau, Tần Dư liền được về nhà.
“Chị dâu cả!” Lúc Tần Dư nhìn thấy chị dâu cả, vẫn có chút kích động.
Dung Yên nhìn cậu ấy: “Chậc, em rám nắng, khỏe mạnh hơn, có vẻ cao hơn nhiều... Không tệ đâu.”
Tần Dư vốn rất tự hào chuyện cậu ấy cao lên, cười tít mắt.
“……Cũng tạm!”
“Còn khiêm tốn nữa, quả nhiên, quân đội là một nơi có thể rèn giũa người khác rất tốt, em ở đó không lâu nhưng đã có nhiều thay đổi. Lần sau... Chờ đến kỳ nghỉ đông, lại sắp xếp đi thêm lần nữa.”
Tần Dư:……
Cậu ấy mới về, kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, sao lại sắp xếp đến chuyện kỳ nghỉ đông luôn rồi?
Có thích hợp không?
Lúc cậu ấy vẫn chưa nghĩ xong nên nói gì, lại nghe thấy giọng nói của chị dâu cả: “Trong khoảng thời gian này, em không bỏ bê mấy môn văn hóa chứ? Có đọc sách không?”
Dung Yên tiếp tục nói: “Nhìn vẻ mặt của em, chắc là không xem rồi, vậy thì từ ngày mai chúng ta bắt đầu học bù đi! Tối nay chị sẽ đưa cho em một bài kiểm tra, để em thi thử xem em bỏ sót bao nhiêu bài vở rồi, ngày mai bắt đầu học bù những chỗ thiếu sót.”
Lúc nãy anh họ đi rồi à? Bây giờ cậu ấy yêu cầu anh họ đưa cậu ấy về quân đội có còn kịp không?
“Đúng rồi, chị có một tin vui cho em đây. Gia đình chúng ta đã có thêm “thành viên” mới rồi.” Giọng nói của Dung Yên vô cùng vui mừng.
Tần Dư nghe thấy lời này, vẻ mặt nhất thời có chút ngốc nghếch... Có thêm thành viên là ý gì vậy?
Cậu ấy sắp trở thành chú trẻ à?
…Đây hình như đúng là chuyện vui lớn.
Vừa định mở miệng bày tỏ sự vui mừng của bản thân.
Tần Dư nghe thấy câu tiếp theo: “Chúc mừng em đã trở thành anh trai.”
Tần Dư càng thêm ngơ ngác:“...?”
Chị dâu cả nói sai rồi nhỉ? Tại sao lại là anh trai chứ? Bối phận sai rồi! Dù thế nào đi nữa...thì cũng phải gọi cậu ấy là chú mới đúng.
Cậu ấy muốn sửa lại.
Chị dâu cả chỉ tay nói: “Đây, đây là em trai Tiểu Hắc của em.”
Tần Dư:...?
Em trai nào cơ?
Cái gì mà Tiểu Hắc, Tiểu Bạch chứ?
“Anh hai, em nói cho anh biết, Tiểu Hắc lợi hại lắm đó.” Giọng nói vui vẻ của Tần Mai cũng vang lên.
Tần Dư nhìn cô bé, sau đó nhìn theo hướng chị dâu cả chỉ... Sau khi nhìn rõ, biểu cảm trên mặt cậu ấy dần rạn nứt.
Chó? Tiểu Hắc?
Em trai của cậu ấy?
Tăng thành viên?
Tần Dư……
Chị đang đùa em à?
“Anh hai, Tiểu Hắc rất tuyệt, anh nhất định sẽ thích nó đấy.”
Không, cậu không thích nó.
Dù sao thì cậu ấy không hề muốn có một người anh em là chó chút nào.
Mặc dù cậu ấy có một ý tưởng đại nghịch bất đạo...nhưng cậu ấy lại không thể kiềm chế được, thôi vậy, ý tưởng này không thể xuất hiện trong đầu cậu ấy.
Cậu ấy nhanh chóng xóa nó đi.
“…Thím ơi, để cháu cất hành lý vào phòng trước đã…”
Cậu ấy cần phải bình tĩnh lại... Chuyện trong nhà có thêm một thành viên.
“Được rồi, cháu mau đi cất đồ đi, thím thấy cháu đổ mồ hôi khá nóng, vậy đi, cháu đi tắm rửa một cái, thím sẽ nấu thêm mấy món nữa.”
Mẹ Dung khá vui mừng.
Nếu biết hôm nay Tần Dư trở về, bà ấy chắc chắn đã đi mua thêm vài món rồi.
Tiếc là bây giờ đã quá muộn.
Tần Dư vừa nghe phải nấu thêm món, cậu ấy liền vội vàng nói: “Thím, không cần nấu thêm nữa, cháu ăn tạm gì đó là được rồi, thím không cần phải vất vả quá đâu...”
“Ôi, đây không phải chuyện cháu nên lo lắng, mau đi tắm đi! Lát nữa đợi ăn cơm là được rồi.” Mẹ Dung vẫy tay với Tần Dư, sau đó đi vào bếp.
Nhìn người đang ngơ ngác, Dung Yên cũng nói một câu: “Được rồi, đừng thất thần nữa, đi nhanh đi, quần áo đều ở trong tủ của em cả, tự đi tìm đi.”
“Được, chị dâu cả.” Tần Dư đáp lại, sau đó đi vào phòng mình.
Tần Dư phát hiện mặc dù cậu ấy không ở nhà một tháng rưỡi, nhưng căn phòng này vẫn được quét dọn sạch sẽ.
Khóe miệng cậu ấy không nhịn được mà nhếch lên.
Sau đó cậu ấy mở tủ quần áo trong phòng ra, khi nhìn thấy quần áo được xếp gọn gàng trong đó thì cậu ấy sững sờ một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-243.html.]
Nếu cậu ấy nhớ không nhầm, mấy bộ quần áo này…. Hình như cậu ấy không có.
Giơ tay cầm lên xem, phát hiện là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, sơ mi dài tay… Còn có quần dài, đều là đồ mới.
Tổng cộng có mấy bộ, mọi người lại mua quần áo mùa hè và quần áo mùa thu cho cậu ấy à?
Hốc mắt có chút nóng lên…… Đây là người nhà, cho nên lúc nào bọn họ cũng sẽ nghĩ đến mình, cho dù mình có ở đây hay không...
Hít một hơi thật sâu, cầm chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng để so lên người, cậu ấy cảm thấy nó thực sự vừa vặn, không hề nhỏ chút nào.
Có vẻ như… Mọi người đã dự đoán được chuyện cậu ấy sẽ cao lên, cho nên mới cố ý mua quần áo như vậy sao?
Thật khó để kìm nén niềm vui dâng trào trong lòng, như thể trái tim được ngâm trong hũ mật.
Cậu ấy cũng có người thương yêu, có người đau lòng.
…
Mười phút sau, Tần Dư mặc… một bộ quần áo cũ đi ra.
Tần Mai có chút kinh ngạc khi nhìn thấy bộ đồ cậu ấy đang mặc.
“Anh hai, sao anh không mặc quần áo mới? Thím và chị dâu cả đã mua cho anh mà... Chằng lẽ anh không thấy sao?”
Tần Dư vội vàng nói: “Anh nhìn thấy, nhưng mà bây giờ cũng muộn rồi, anh... Anh mặc quần áo cũ trước, ngày mai lại thay áo mới”
Ngày mai cậu ấy không thay đồ thì cũng không được, vì cậu ấy đã cao lên, cho nên bộ mấy bộ quần áo cũ có hơi chật rồi.
Hơn nữa, chiếc quần này bị ngắn một đoạn.
May mắn thay, chỉ còn một hoặc hai giờ nữa là trời tối rồi, cho nên cậu ấy mặc tạm cũng được.
Tần Mai: “Nhưng mà anh, quần áo nhỏ rồi... Anh không thấy chật khó chịu à?”
Tần Dư: “...Còn ổn.”
Đương nhiên là chật rồi, còn hơi nóng nữa.
Dung Yên nói một câu: “Chị nghĩ em vẫn nên đi thay đi! Nếu lát nữa chiếc quần này đột nhiên bị rách… Chị nghĩ em có thể sẽ hối hận khi mặc bộ đồ này đó.”
Tần Dư vô cùng ngạc nhiên, chắc là không đâu nhỉ?
“Anh hai, đi thay đồ đi! Thím và chị dâu cả đã chuẩn bị rất nhiều bộ quần áo cho anh đó... Buổi tối anh có thể mặc những chiếc áo ba lỗ và quần đùi mà!”
Tần Dư:……
Không muốn chị dâu cả và em gái cứ để ý đến đồ mình mặc, hơn nữa cậu ấy thật sự thấy không thoải mái, cho nên liền chạy về phòng thay quần áo.
Khi cậu ấy bước ra lần nữa, cậu ấy mặc quần đùi và áo ba lỗ... Rất có dáng vẻ của một cậu thiếu niên.
“Lại đây ngồi, kể chuyện cuộc sống của em trong thời gian qua như thế nào đi?” Dung Yên vẫy tay với Tần Dư, ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống nói.
Tần Mai cũng rất có hứng thú: “Anh hai, anh mau nói cho em biết, em cũng muốn nghe.”
Tần Dư thấy hai người đều có vẻ rất muốn nghe liền ho nhẹ một tiếng: “Vậy được thôi! Em sẽ kể...”
Nói những chuyện mà cậu ấy có thể nói...bắt đầu từ chuyện cậu ấy thức dậy lúc 4:30, điều này rất khó khăn...
Dung Yên vừa nghe vừa chống cằm, cô phát hiện Tần Dư quả thực đã thay đổi rất nhiều, không chỉ là ngoại hình... tính tình em ấy cũng trở nên vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, nói chuyện nhiều hơn.
Chuyện này thật sự rất tốt!
Tần Mai chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, cho nên cô bé rất thích thú lắng nghe.
Tần Dư cứ nói mãi cho đến khi mẹ Dung gọi ăn tối thì cậu ấy mới dừng lại.
“Đừng nói chuyện nữa, ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ, thím.” Vừa lúc Tần Dư đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi đắng.
Hơn nữa, cậu ấy thật sự rất đói bụng.
Lúc này, Dung Văn Minh cũng về nhà.
Khi nhìn thấy Tần Dư, ông ấy cũng rất vui mừng: “Ôi, Tiểu Dư về nhà rồi.”
“Chú.” Tần Dư lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
Cả nhà ăn bữa cơm này vô cùng vui vẻ
Còn Tần Dư cuối cùng cũng hiểu tại sao chị dâu cả lại nói với cậu ấy rằng trong nhà có thêm thành viên rồi.
Bởi vì ngoài chuyện không ngồi vào bàn ăn cùng họ, con ch.ó này… Cũng chính là Tiểu Hắc, vậy mà lại ăn những món ăn giống như bọn họ.
Điều này khiến cậu ấy nhớ lại bản thân năm đó.
Hình như lúc đó cậu ấy còn không được ăn ngon như con ch.ó này nữa!
Thì ra, đây chính là người không bằng chó sao?
“Sao em lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc thế?”
“Chị dâu cả, nó, nó còn biết ăn dưa hấu à?”
“Đúng vậy, Tiểu Hắc thích ăn chút trái cây sau bữa tối.”
Khoảng thời gian này cậu ấy cũng không được ăn mấy miếng dưa hấu đâu!
Con chó này còn có trái cây để ăn sau bữa tối nữa.
Người làm anh trai như cậu ấy, cũng không được ăn ngon bằng nó nữa.
“Anh hai, em nói cho anh nghe, Tiểu Hắc này có lai lịch không tầm thường đâu…” Bây giờ đến phiên Tần Mai khoe khoang.
Tần Dư bị buộc phải nghe... Nửa giờ sau, cậu ấy cảm thấy buồn ngủ.
Cậu ấy trước nay cũng không biết em gái có thể nói nhiều đến như vậy.
Có vẻ như...Cậu ấy thật sự đã đi quá lâu rồi.
Ngôi nhà này đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng mà, đối với chuyện thừa nhận Tiểu Hắc là em trai, cậu ấy chấp nhận rồi.
Dù sao thì anh cả, chị dâu cả và em gái đều nhận nó rồi...thì cậu ấy không có lý do gì để không nhận nó cả.
Tần Dã về nhà lúc mười giờ.
Hiện tại anh đạp xe về nhà mỗi ngày, chính là phải tốn khá nhiều thời gian để đi lại, nhưng đây không phải là vấn đề đối với anh.
Bởi vì so với chuyện ngủ một mình ở đơn vị….. Anh thích những ngày tháng tốn thời gian đi về như thế này hơn, dù sao thì bây giờ anh có thể ôm vợ ngủ mỗi buổi tối.