Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:12:40
Lượt xem: 261
“Chuyện này em quyết định là được rồi.” Tần Dã không có bất kỳ ý kiến gì với lời nói của vợ mình, đối với anh mà nói, thứ quý giá nhất trong nhà đang nằm trong tay Dung Yên rồi.
Anh cảm thấy vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Ít nhất thì cô ấy cũng muốn xây một căn nhà mới, hơn nữa, cô ấy không từ chối số vàng này.
Điều này không phải có nghĩa là cô ấy sẽ sống một cuộc sống ổn định với anh sao?
“Đúng rồi, em muốn dạy hai đứa nhỏ Tần Dư và Tần Mai học chữ sao?”
Dung Yên nhìn anh một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, sau này kiến thức rất quan trọng, bọn nhỏ ở độ tuổi này, thì nên làm những gì mà độ tuổi của bọn nhỏ phải làm. Em sẽ bổ túc cho bọn nhỏ, như vậy thì sau khi trường học khai giảng, bọn nhỏ cũng sẽ học tốt hơn.”
Điều quan trọng nhất... Cô muốn xây dựng lại sự tự tin của bọn nhỏ.
Hai anh em Tần Dư rõ ràng là thiếu tự tin khi làm mọi việc, thậm chí bọn họ còn rụt rè hơn khi giao tiếp với mọi người.
Điều này không ổn.
Tần Dã vui mừng, “...Anh cũng muốn viết, em có thể dẫn hai đứa nhỏ đến đây, để anh học cùng không?”
Tần Dã, người đã từng học cấp ba, hỏi mà không thay đổi vẻ mặt.
Dung Yên: ...
Vốn dĩ là để tránh mặt anh một lúc, nên lúc rảnh rỗi cô mới đi dạy hai đứa nhỏ.
Bây giờ....
Nhưng mà, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ham học hỏi đó thì cô có chút nói không nên lời mấy lời từ chối kia.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô phát hiện ra, đôi mắt của người đàn ông này thật sự vô cùng xinh đẹp.
“……Được.”
Tần Dã hơi nhếch khóe môi...
Dung Yên nhìn anh, “Để em giúp anh xem miệng vết thương.”
Tần Dã nghĩ đến việc tiếp xúc thân mật, trên mặt đột nhiên có chút nóng bừng.
“...Được, vậy thì làm phiền em nhé.”
Dung Yên nhìn thấy vậy, anh chàng này cũng khá lịch sự đó.
“Không phiền, dù sao anh cũng là bệnh nhân đầu tiên của em” Lời của Dung Yên chính là đang ám chỉ nơi này.
Nhưng rõ ràng ý mà Tần Dã nghe thấy không giống như cô nghĩ.
“Có thể trở thành bệnh nhân đầu tiên của em, vậy thì anh cũng rất vui mừng.”
Nghe anh nói, sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đang tán tỉnh mình vậy?
Bỏ qua suy nghĩ đột ngột không thể giải thích được này, cô tập trung sự chú ý vào vết thương của Tần Dã.
Dung Yên kiểm tra vết thương độc rắn trên chân anh trước, “Nọc độc của rắn cơ bản đã được làm sạch rồi, xương chân cũng đã ổn định, xem ra thuốc của em thật sự có tác dụng, chỉ cần anh nghỉ ngơi cho tốt, chắc là sẽ xuống đất được nhanh thôi.”
Tần Dã cảm thấy ngày mai mình có thể xuống đất được rồi, nhưng anh không thể nói điều này trước mặt vợ mình.
Anh có cảm giác rằng, nếu như anh mở miệng nói chuyện này, có lẽ cô ấy sẽ tức giận.
“Được, anh nghe em hết.”
Lời này, đáng lẽ ra không có vấn đề gì cả, nhưng tại sao cô nghe thì cảm thấy có hơi sai sai?
Cô lại giúp Tần Dã kiểm tra cái xương sườn bị gãy của anh, dùng tay sờ thử, quả nhiên sản phẩm do không gian tạo ra thì không tầm thường.
Cô tập trung kiểm tra, cho nên không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Tần Dã, nhất là khi tay cô chạm vào cơ thể anh.
Sau khi kiểm tra xong rồi, Dung Yên ra ngoài rửa tay, rồi nằm lên giường.
Đúng rồi, trong phòng này không có giường gạch, chỉ có chiếc giường này thôi.
Cô quyết định rằng sau khi xây lại căn nhà, cô muốn có một căn phòng riên, cộng thêm một chiếc giường gạch sưởi ấm.
Dung Yên đương nhiên có đòi hỏi rất cao về chất lượng cuộc sống.
Không có điều kiện, vậy thì đi tạo điều kiện.
Tần Dã cảm nhận được bên cạnh đã nằm xuống, trong lòng anh có cảm giác mãn nguyện.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, khóe miệng anh cũng nhếch lên.
Bởi vì đi ngủ quá sớm, cho nên lúc này Dung Yên thực sự không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Có lẽ sự hiện diện của người bên cạnh quá mạnh mẽ rồi, khiến trong lòng cô có chút cảm xúc kỳ lạ như vậy.
“Em không ngủ được à?”
Tần Dã hỏi trong bóng tối.
Em không ngủ được, anh có thể dỗ em ngủ được không?
Về việc cô bây giờ không phòng bị Tần Dã, đương nhiên là vì bây giờ anh đã bị thương thành như vậy rồi, vậy thì anh không thể làm gì được.
“ Ngủ rồi.”
Tần Dã: ...
Ai có thể nói chuyện trong khi ngủ chứ?
Tại sao cô ấy lại dễ thương đến vậy?
Tần Dã cả đêm không ngủ, bởi vì cô gái bên cạnh... Hơn nửa đêm, có lẽ nguyên nhân là vì Dung Yên lạnh, cho nên cả người cô ấy mới sáp lại gần như vậy.
Vì vậy Tần Dã đã thử đưa tay ra và ôm cô vào lòng...
Ngày hôm sau, Tần Dã thấy bầu trời bên ngoài đã hơi sáng rồi, cho nên anh nhẹ nhàng rút lại đôi tay tê dại của mình.
Khi trời sáng, Dung Yên mơ hồ tỉnh dậy, khi mở mắt ra nhìn thấy căn nhà đổ nát này, cô sững sờ một lúc.
Sau đó lại thở dài một hơi, thôi vậy, cô không thể quay lại được nữa.
May mắn thay, cô không có gì phải lo lắng ngoại trừ một đống tiền trong thẻ ngân hàng ở thời hiện đại, dù sao cha cô cũng đã lên thiên đường để bầu bạn với mẹ cô từ nửa năm trước rồi.
“Em tỉnh rồi à?” Tần Dã quay đầu nhìn cô.
Dung Yên cũng quay đầu sang một bên, lúc này cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần, cái vẻ ngoài đẹp trai cương nghị như thế này, nói thật, cô thật sự cũng rất thích
“Lông mi của anh rất dài, đôi mắt cũng rất đẹp.”
Dung Yên đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sau khi cô biết mình vừa nói gì, cô ước gì có thể quay ngược thời gian, nuốt chửng những lời vừa rồi xuống bụng.
Aaa…
Đây là được khen, với lại còn là người mình thích khen, cho dù là trai hay gái thì tất nhiên là trong lòng đều cảm thấy vui vẻ rồi.
Như Tần Dã lúc này, trong lòng anh…… Giống như được uống mật vậy, vô cùng ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-35.html.]
“Em cũng đẹp.” Câu này là khen rất thật lòng.
Vợ anh đúng là vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là hôm nay…… Anh cảm thấy dù là ngày cưới thì cũng không xinh đẹp bằng hôm nay.
Ngày kết hôn, anh cũng chỉ liếc nhìn sơ cô một cái, khi đó dáng vẻ cô không muốn, còn anh chỉ xem cô như người xa lạ.
Bởi vì anh biết rõ cô coi thường anh.
Đương nhiên, anh cũng không có nhiều tình cảm đối với cô, chỉ nghĩ đây là một lễ cưới không thể không tổ chức.
Lại không ngờ mới chỉ chưa đầy hai ba ngày, trong lòng anh đã xảy ra một sự thay đổi lớn…… Anh muốn biến cuộc hôn nhân này thành hiện thực.
Anh không muốn cô đi.
Anh muốn giữ cô lại, muốn cô sống cùng anh đến hết cuộc đời.
Đây là một loại mong muốn mãnh liệt mà anh chưa từng có.
Cho dù đây là một ý nghĩ ngông cuồng của anh thì anh cũng muốn vì chính mình mà giành lấy.
Dung Yên:……
Đây là mấy học sinh tiểu học khen nhau sao?
“Em dậy đây.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Phải nói là điều này bất tiện, thực sự bất tiện.
“Đúng rồi, anh muốn rửa mặt không? Em bảo Tần Dư đem nước rửa mặt vào cho anh.”
Kiểu hầu hạ người sống tỉ mỉ như vậy, cô thật sự không phù hợp để làm.
“Được.” Tần Dã gật đầu. “Đúng rồi, bản thân anh cảm thấy khỏe hơn so với ngày hôm qua, cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Thuốc này của em thật tốt.”
Trước đây anh đã từng bị thương rất nhiều.
Nhưng mà lần này là lần bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng lại có cảm giác hồi phục nhanh nhất.
Dung Yên nghe vậy, cười tự tin, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây trình độ của ai.” Thuốc của ai chứ.
Trên đời này không thể tìm được loại thuốc thứ hai có tác dụng nhanh như vậy đâu.
“…… Có phải vài ngày nữa là anh có thể xuống giường không?” Để một người làm việc nhiều năm cứ nằm thế này, thật sự anh nằm không được.
Trong lòng nôn nóng đến khó chịu.
Dung Yên liếc nhìn anh một cái, “Anh cứ muốn ngồi dậy như vậy sao?”
Tần Dã không nghe ra trong giọng nói của cô có tức giận không, nhưng anh vẫn đắn đo trả lời: “Chủ yếu là…… Không phải em nói hôm nay phải tìm người sửa sang lại nhà mới sao? Anh muốn giúp một chút.”
“Chuyện này anh đừng lo lắng, em sẽ lo liệu, nếu anh không muốn nửa đời sau bị què chân gì gì đó, vậy thì anh đừng lộn xộn.”
“…… Được rồi.” Chữ què quặt này thật khiến người ta hết hồn.
Anh vốn đã không xứng với cô rồi, nếu cơ thể lại còn tàn tật…… Vậy anh còn gì chứ?
Dung Yên đi ra ngoài.
Cô còn tự nhận là thức dậy sớm, nhưng rõ ràng hai anh em sinh đôi thức dậy sớm hơn cô nhiều.
Tần Dư đang cầm chổi quét tuyết trong sân.
“Chị dâu.”
“A.” Dung Yên lên tiếng, sau đó vô cùng vui vẻ ngắm tuyết trắng, cô rất ngạc nhiên, “Đêm qua tuyết rơi dày đặc quá.”
Đêm qua cô lại có thể ngủ rất sâu, không có chút cảm giác gì.
Lúc này, nhìn một màn trắng xóa này khiến tâm trạng cô rất tốt.
“Em quét tuyết thành một đống đi, chút nữa chị sẽ làm một tác phẩm nghệ thuật cho các em.”
Tần Dư:……?
Tác phẩm nghệ thuật gì chứ?
Dung Yên không làm lỡ thời gian, cô đi rửa mặt trước, sau đó đến nhà bếp.
Tần Mai đã nấu xong nước nóng từ sớm, cô nhóc ngồi sau bếp nhóm lửa, làm bữa sáng.
Nhìn thấy chị dâu bước vào, cô ấy vội vàng đứng dậy, “Chị dâu, chị muốn rửa mặt sao?”
Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy.”
Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, từ trong túi lấy ra một cái bàn chải đánh răng và ba tuýp kem đánh răng, “Này, đây là kem đánh răng và bàn chải cho các em.”
Kem đánh răng trong không gian có thương hiệu nên cô không thể lấy được, cái này được mua ở cung tiêu xã vào ngày hôm qua.
Còn về phần bàn chải đánh răng, thật ra nó được lấy từ trong không gian, cái này không có ký hiệu. Bởi vì chất lượng của bàn chải đánh răng này còn tốt hơn so với mua ở cung tiêu xã.
Tần Mai nhìn thấy thứ đưa qua, đôi mắt sáng rực lên.
Nhưng cô ấy còn do dự.
Dung Yên trực tiếp đặt lên mặt bàn, “Sớm muộn gì cũng phải đánh răng, nhất định phải chăm sóc tốt hàm răng của mình.”
Tần Mai nghe xong, cô ấy trịnh trọng gật đầu.
Mặc dù vẫn là cô bé, nhưng cô ấy cũng yêu cái đẹp.
Cô nhóc cầm mãi bàn chải đánh răng có tay cầm màu hồng nhạt đó quyến luyến không buông.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy có được chiếc bàn chải đánh răng nên cô ấy rất yêu quý và trân trọng nó.
“Đúng rồi, chiếc màu đen này cho anh cả em.”
“Anh cả có.” Tần Mai đột nhiên nói ra câu này.
Nhà bọn họ cũng chỉ có anh cả có bàn chải đánh răng.
Là cái bàn chải đánh răng bị đánh tới sắp hói rồi đó sao?
“Đổi cho anh đi.”
“Vâng.” Tần Mai không có bất cứ ý kiến gì đối với lời nói của chị dâu.
Cô ấy cầm kem đánh răng và bàn chải đánh răng tung tăng chạy ra ngoài……
Còn Dung Yên thì bắt đầu rửa mặt.