Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:28:00
Lượt xem: 423
Vừa nhìn thấy đúng Dung Yên, nháy mắt đôi mắt cô ta như bị nhúng độc.
“Dung Yên, đồ hèn hạ này lại dám hãm hại tôi?”
Lời của cô ta vừa tuôn ra, khuôn mặt vốn đang sưng đỏ của cô ta lại nhận thêm hai cái tát nữa.
Lúc này, Tần Dư ở bên cạnh sợ ngây người, cậu ấy trợn tròn mắt, có chút không dám tin nhìn tới…… Chị dâu mới này lợi hại vậy sao?
Cố Lan bị đánh ù tai sắp phát điên lên, Dung Yên đồ hèn hạ này còn dám đánh cô ta.
Trong cơn giận dữ cô ta nhào thẳng tới chỗ Dung Yên, cô ta muốn đánh c.h.ế.t kẻ hèn hạ này.
Dung Yên cười lạnh, lúc Cố Lan còn chưa chạm tới cơ thể của cô, cô đã dùng một chân đạp thẳng ra ngoài, đá Cố Lan ra xa 1 mét.
Tần Dư:……
Bất giác mà cậu ấy nuốt nước miếng —— sau này, anh cả có thể đánh bại chị dâu không? Sau này chị dâu có đánh cậu ấy và em gái không?
Ôm lấy cơ thể gầy yếu bất lực của mình, cậu ấy lặng lẽ lùi một bước nhỏ về phía sau, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận cậu ấy có chút sợ hãi người chị dâu này.
Tần Mai đang nhìn ra ngoài qua khe cửa, đôi mắt phát sáng: Chị dâu thật là lợi hại!
Dung Yên cũng không biết suy nghĩ lúc này của hai đứa nhỏ, cô đi ra ngoài, đứng thẳng trước mặt Cố Lan.
Từ trên cao nhìn xuống Cố Lan.
“Cố Lan, tôi đã nói với cô rồi, sau này tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút, nếu không……” Cô hừ lạnh một tiếng, “Gặp cô một lần đánh một lần.”
Cố Lan nằm dưới đất vẫn không đứng dậy được, thật sự bị ngã đến đau nhức xương.
Cô ta cũng tức giận đến phát điên, “Dung Yên, cô hãm hại tôi, tờ giấy đó có phải cô viết hay không? Có phải cô thông đồng với Lưu Nhị hại tôi không?”
Vừa rồi khó khăn lắm cô ta mới từ chỗ Lưu Nhị và đại đội trưởng thoát ra được, nhưng mà thanh danh của cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Tờ giấy căn bản là do con hèn hạ Dung Yên này viết.
Cho dù từ giấy là do Dung Yên nghĩ ra viết trước khi đến hiện trường, nhưng sao cô có thể thừa nhận chứ?
Dung Yên cười lạnh một tiếng, sau đó đi qua ngồi xổm xuống, cúi người ghé sát vào bên tai cô ta, dùng giọng chỉ hai người mới có thể nghe được:
“Cố Lan, ác giả ác báo, cô muốn lợi dụng Lưu Nhị khiến tôi mang tiếng xấu khắp nơi, vậy cô nhất định phải gánh lấy hậu quả mà những suy nghĩ xấu xa này mang tới.”
Cố Lan nghe thấy những lời này, đột nhiên mở to hai mắt, sao cô lại biết được?
Tuy nhiên, có vài người vĩnh viễn sẽ không bao giờ thừa nhận mình sai.
Ngay lập tức vẻ mặt trở lên hung ác.
“Vì vậy, tờ giấy đó là do cô viết đúng không? Quả nhiên là cô hại tôi…… Tôi phải g.i.ế.c cô……”
Cô ta tức điên muốn nhào tới phản công Dung Yên.
Đáng tiếc tay của cô ta đã bị Dung Yên trực tiếp giữ lại.
Cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay, cơn đau khiến cô ta xém chút ngất xỉu, “…… Buông tôi ra!”
Dung Yên cười lạnh, có một số người thiếu dạy dỗ, vậy nên phải dạy cho người đó một bài học để ngoan ngoãn lại.
Một động tác trong nháy mắt làm cho tiếng hét của Cổ Lan vang vọng giữa không gian, "A… …Tay của tôi…"
"Cô được phép hại người khác mà lại không cho phép người khác phản kích lại? Tôi cảnh cáo cô, lần sau còn dám duỗi tay đến chỗ tôi, nhất định tôi sẽ chặt đứt tay cô!"
Dung Yên nói xong câu đó, tay lại vặn lại khớp tay bị trật của Cổ Lan trở lại vị trí cũ.
Lặp đi lặp lại như vậy ba lần, khiến cho Cổ Lan đau đến choáng váng, chỉ còn lại tiếng hét thê lương thảm thiết: "A…"
Dung Yên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đang co ro nằm liệt trên mặt đất, "Cút."
Ánh mắt của cô giờ phút này sắc bén, quanh thân tràn ngập khí thế, làm cho người vừa trải qua đau đớn là Cổ Lan có chút sợ hãi.
Lập tức vừa đi vừa bò ra xa… …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-4.html.]
Dung Yên nhìn bóng người đang chật vật bỏ chạy đi xa, cười nhạo một tiếng, lá gan chỉ có một chút như này thôi sao?
Cô quay đầu lại thì thấy có một cậu nhóc đứng bên cạnh đang hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, còn nuốt nước miếng.
Dung Yên:......?
Cô có đáng sợ như vậy sao?
Tần Dư thấy ánh mắt của cô nhìn qua, trong lòng run lên.
Mẹ ơi! Anh cả cưới một người chị dâu thật đáng sợ!
Lúc nãy — cậu ấy tận mắt nhìn thấy người chị dâu này nhu nhu nhược nhược, thế mà lại bẻ gãy tay người kia như bẻ dưa giòn.
Cậu ấy có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay kia rủ xuống như thế nào.
Sau đó qua một lúc thì bàn tay này lại ổn rồi.
Dung Yên bật cười, ngay lập tức trở nên dịu dàng.
"Đi vào thôi! Chị lấy đồ ăn ngon cho em ăn!"
Phản ứng trong tiềm thức của Tần Dư là — chị ấy muốn độc c.h.ế.t mình sao?
Lập tức xoay người chạy vào trong sân, rồi chạy ngay vào trong phòng.
Dung Yên: ……?
Cậu nhóc này không phải đang quá cảnh giác sao?
Nhưng mà nghĩ đến kết cục trong sách của cả gia đình này, cô không khỏi có chút thổn thức.
Ở trong sách, kết cục của cậu em chồng này — còn có cô em chồng đều rất thảm.
Cô em chồng thì bị lừa bán, còn lại cậu em chồng trên đường đi tìm em gái thì bị đánh gãy chân, cả đời tàn tật.
Dẫn đến việc cậu ấy phát điên rồi c.h.ế.t mòn trong chính căn phòng rách nát của mình.
Nghĩ đến đây trong lòng Dung Yên rất khó chịu, nguyên chủ cùng gia đình này thảm như vậy, bởi vì ở trong sách thì bọn họ chính là công cụ của nữ chính.
Chỉ cần bọn họ…Đặc biệt là nguyên chủ càng thảm thì nữ chính lại càng vui vẻ.
Xùy, ĐMM công cụ người cái gì chứ!
Nếu cô đã quay về, cô không chỉ muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, mà cô cũng muốn thay đổi vận mệnh của ba người nhà họ Tần này.
Mệnh của tôi là do tôi chứ không do sách.
Đột nhiên cô lại nhớ tới một việc trong sách, đó chính là vào buổi tối hôm nay hình như Tần Dã đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn?
Sắc mặt cô biến đổi, lập tức mặc kệ những chuyện khác, nói to vào trong sân: "Các em ngoan ngoãn ở nhà, chị lên núi tìm anh của em."
Sau khi nói xong những lời này, cô nhanh chân chạy về phía ngọn núi…
Hai anh em ở trong nhà đều nghe được những lời chị dâu nói.
"Anh trai, chúng ta làm sao bây giờ? Trời đã tối rồi sao chị dâu còn đi lên núi làm gì?" Tần Mai có chút bất an.
Tần Dư nghĩ đến bộ dáng lợi hại lúc đó của chị dâu, "...Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta chờ một chút…"
Không phải cậu ấy không nghĩ đến việc đi lên núi tìm người trở về, nhưng mà anh trai của cậu ấy đã nói rõ ràng là không cho cậu ấy lên núi.
Nếu không, anh cả sẽ tức giận.
Tần Dã ở trên núi đúng là gặp phải kiếp nạn sinh tử, anh đang chiến đấu với một con lợn rừng……Có lẽ tất cả xui xẻo đều tập trung ở một nơi.
Mười lăm phút trước, anh không cẩn thận bị rắn độc cắn, đáng lẽ ra sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Tuy rằng anh đã kịp tời dùng d.a.o khoét vết cắn và nặn độc tố ra, nhưng vẫn còn sót lại một ít chất độc khiến anh hoa mắt chóng mặt.
Nhưng mà anh vẫn phải sốc lại tinh thần để đối phó với nguy cơ trước mặt bởi vì……anh không thể c.h.ế.t được!