Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:26
Lượt xem: 221
Dung Yên đồng ý rất thoải mái “Được, vậy phiền anh, nhưng mà, túi này cho anh. Mì sợi này nấu ăn rất ngon.”
Tuy là cô chưa từng ăn, nhưng có thể xuất hiện trong siêu thị đó của cô, đó chắc chắn là đồ tốt.
“…… Được.” Thiết Trụ cũng không từ chối thẳng. Anh ấy dự định đến lúc đưa tiền sẽ đưa thêm nhiều chút.
Dung Yên đưa qua tất cả mấy gói mì sợi trong túi đó ra.
Không ở lại lâu, sau khi nói với anh ấy một tiếng, cô liền đẩy xe đạp rời đi.
Thiết Trụ nhìn theo cô rời khỏi cho đến khi không thấy bóng dáng, lúc này mới quay lại sân.
Nói thật, anh ấy thật sự mừng cho Tần Dã, vốn dĩ anh ấy còn lo lắng không biết khi nào Tần Dã mới có thể cưới vợ đấy.
Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được, cũng đã kết hôn.
Tần Dã tìm được cô vợ này thật sự rất tốt.
***
Dung Yên cũng không trở về liền.
Nếu đã đến, đương nhiên cô vẫn phải đổi một ít gạo và mì của siêu thị lấy tiền.
Tìm một góc không người, cô lấy ra hai túi 30 cân gạo và bột mì tinh luyện đặt ở yên sau xe đạp.
Hiện giờ trên cơ bản chợ đen đều có người, rất nhiều người vì đại đội chia lương thực trước, thiếu tiền nên đến trao đổi một ít.
Còn lại là người trong nhà không có nhiều lương thực, nên đến chợ đen dạo, định trước tết dự trữ nhiều một chút.
Dung Yên không ra ngoài liều lĩnh như vậy, cô cũng ngụy trang một tí cho bản thân, dùng một chiếc khăn đội đầu đen bao đầu, chỉ để lộ đôi mắt.
Cô đây vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Có người tinh mắt, lập tức đến gần.
“Cô gái, đây có phải là lương thực không?”
Dung Yên liếc nhìn bà ấy, là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi.
Nhìn bộ đồ chỉnh chu của bà ấy, rõ ràng là của nhà máy nào đó ở trên trấn.
Gật đầu, “Gạo và bột mì.”
Người phụ nữ nghe xong, ánh mắt sáng lên, “Đổi như thế nào?”
“Gạo và bột mì này của tôi khá tốt, gạo một hào tám, bột mì hai hào.”
Người phụ nữ có hơi kinh ngạc, “Gạo đắt như vậy sao? Của người ta có một hào sáu.” Giá chợ cũng chỉ trên dưới một hào bốn, nhưng mà phải có phiếu.
Dung Yên cũng không tranh cãi nhiều với bà ấy, trực tiếp lấy hàng mẫu đã chuẩn bị từ trước ra, “Đều là loại này, bà còn thấy giá này đắt không?”
Người phụ nữ nhìn thấy hạt gạo chắc nịch sáng óng ánh, còn bột mì kia trắng như tuyết không bị tối màu, thoạt trông là thứ vô cùng tốt thì lập tức đồng ý.
“Nếu cô đảm bảo trong túi giống chỗ này thì tôi lấy hết.”
Lời này của bà ấy khiến Dung Yên nhìn bà ấy thêm một cái, lấy hết?
Xem ra đây là một người giàu có rất nhiều tiền.
“Đương nhiên là giống nhau, có thể kiểm tra trực tiếp.”
Người phụ nữ cũng không lơ mơ: “Để tôi xem.”
Sau khi Dung Yên đỗ xe đạp xong, liền để bà ấy xem gạo trong túi và một bao bột mì khác.
“Trừ cái túi, mỗi túi đều là 30 cân, nếu bà không tin, có thể tìm chỗ để cân.”
“Vậy qua bên kia cân đi.” Giá đắt như vậy, nếu để thiếu cân thiếu lạng, vậy chẳng phải thiệt thòi cho bà ấy sao?
Nhưng mà, hai túi đồ này, bà ấy kiểm tra một tí, chúng đều rất tốt.
Bên trong chắc hẳn không trộn lẫn lương thực kém chất lượng gì đó.
Hai người cột chắc bao lại, đẩy xe đạp đi qua chỗ người đàn ông có cân trước mặt.
Rõ ràng người phụ nữ kia có quen biết, “Ông Vương, giúp tôi cân hai bao này một chút.”
Ông Vương liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, rồi lại nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bịt kín chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt xinh đẹp.
Đừng hỏi vì sao ông ấy biết là người phụ nữ trẻ tuổi, chỉ cần nhìn đôi tay lộ ra là được.
“Đây là cái gì?”
Người phụ nữ nói nhỏ: “Gạo và bột mì, ông giúp tôi cân trước.”
Ông Vương nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm câu nào, nhưng trong mắt không giấu được sự thèm muốn, nếu đồ tốt thì ông ấy cũng muốn.
Ngay lúc cuối năm thanh toán công nợ, trong tay ai cũng có chút tiền, nhưng gạo trắng tinh và bột mì tinh như này thì vẫn rất hiếm có.
Chỉ cần là người làm chủ thì tạm thời sẽ không thiếu tiền, đều muốn làm cho gia đình mình năm mới vui vẻ, ăn bữa cơm ngon.
“Trừ trọng lượng của túi này thì vẫn còn dư một chút, số cân này không vấn đề gì.”
Người phụ nữ vừa nghe có dư thì đã rất hào hứng, “Cô gái này đúng là một người đàng hoàng, đến đây, tính tiền đi.”
Đúng là biết tính toán, thêm hai túi, tổng cộng chỉ có mười một đồng bốn hào.
Dung Yên cầm tiền được đưa sang, trong lòng vô cùng bùi ngùi, trước kia, cô đâu từng thấy định mức nhỏ như vậy chứ.
Đúng là vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, chỉ cần còn sống…… Đúng là chuyện kỳ dị hiếm lạ gì cũng có thể trải qua.
Ví dụ như cô sống lại xuyên qua sách, ví dụ như trước kia cô chưa từng thấy “Đồng tiền nhỏ” nào rớt xuống đất mà không nhặt lên.
Mà cô, người có tài sản hơn trăm triệu bây giờ lại vì vài xu một hào mà khom lưng.
Người phụ nữ rất vui vẻ, bà ấy tiến lại gần hơn, “Cô gái, sau này có đồ tốt gì thì tới tìm tôi, tôi ở ngõ nhỏ bên kia trấn tây, căn thứ ba dãy thứ ba cạnh xưởng đường.”
“Được.” Dung Yên gật đầu.
Lúc này, ông Vương mở lời, “Cô gái, nếu cô còn mấy thứ này, tôi cũng muốn.”
“Ông muốn bao nhiêu?” Dung Yên hỏi.
Đúng là cô có nhiều lương thực trong không gian, nhưng mà xử lý mấy cái bao túi bên ngoài có hơi phiền phức.
Ánh mắt ông Vương sáng lên, “Nếu cô có nhiều, tôi cũng muốn. Nhưng mà, nếu nhiều hơn chỗ này, cô này có phải giá cả nên hợp lý một chút không?”
“Đây là giá thấp nhất rồi, nhưng mà, một trăm cân có thể tặng một cân.”
Giá này của cô, trông thì có vẻ đắt, nhưng mà đồ tốt, có lẽ họ có thể bán được giá cao hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-43.html.]
Ông Vương:……
Cô gái này quá khôn khéo.
“Vậy tặng hai cân đi! Gạo và bột mì mỗi loại một trăm cân.”
Lần này Dung Yên do dự một chút, rồi đồng ý.
“Được rồi, nhưng mà, ông ở đây chờ một lúc.”
Còn phải tìm một nơi không có ai để lấy đồ ra.
“Được.” Ông Vương mừng khấp khởi trả lời.
Dung Yên đẩy xe đạp rời đi, tìm một cái ngõ cụt không có ai, cũng chính là cái ngõ lần trước đã đi qua.
Sau khi đã xác định được là không có ai, cô đem bột mì và gạo đã được chuẩn bị từ trước lên yên sau của xe đạp.
Lúc cô bước ra lần nữa……Ông Vương vội vàng tiếp đón.
"Đại muội tử, sao vậy, cô đi một mình à? Vừa nãy phải để tôi ra dọn cùng cô với chứ."
"Không sao đâu, sức lực của tôi rất lớn." Dung Yên chỉ vào hàng hóa ở yên sau xe đạp, "Trước lấy nhiêu đây đã, mỗi túi nặng một trăm cân."
"Ôi, tốt quá, túi vải này nhìn còn rất tốt, cũng là đưa cho tôi luôn sao?" Ông Vương rất thích loại túi đựng gạo này.
Thoạt nhìn qua thì kiểu dáng rất tốt.
"Nếu ông muốn có nó, thì số cân được tặng miễn phí sẽ không còn nữa." Dung Yên khôn khéo nói.
Ông Vương: …….
"Lấy cái túi vải này đi!"
Ông ấy thật sự rất thích loại túi vải này, so sánh một chút, thì ông ấy phát hiện cái này có thể có lời hơn một tí.
"Cân đi!" Dung Yên nói.
"Được." Ông Vương lập tức bảo hai người đàn ông cùng nhau tới hỗ trợ.
Ba người cùng nhau khiêng xuống, Dung Yên đứng ở một bên.
"Rất chính xác." Ông Vương vui vẻ trả tiền, "Tổng cộng là mười tám đồng cộng thêm hai mươi đồng, chính là ba mươi tám đồng. Cô đếm thử xem."
Đều là những số ít nên không sao, ánh mắt Dung Yên rất tốt, lúc ông ấy đếm tiền thì cũng đã lướt nhìn qua.
"Ông trả không thiếu."
Nhận được tiền thì trực tiếp nhét vào trong túi.
"Đại muội tử, về sau còn có mặt hàng này nữa hoặc là những mặt hàng khác, đều có thể tới tìm tôi." Ông Vương nói với Dung Yên.
Dung Yên gật đầu, "Được."
Sau đó liền đẩy xe đạp rời đi.
Động tĩnh giao dịch bên này vẫn bị lộ ra chút gió, có một số người đã nhìn thấy.
Không chỉ thế, lúc Dung Yên vừa đẩy xe đạp rời đi, ngay lập tức có người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi đưa mắt ra hiệu thì nhanh chóng bám theo……
Dung Yên nhìn những người sứt sẹo đang âm thầm theo dõi đó, khịt mũi coi thường.
Sau khi cô đạp xe đạp đi vài vòng thì đã cắt đuôi được đám người này.
Những kẻ bám đuôi tức giận đến mặt xanh mét.
Chỉ chốc lát sau, có một người đi tới trước mặt đám người này.
"Cẩu tử, thế nào rồi? Con bé đó đã đi đâu?"
Người được gọi là cẩu tử có vẻ mặt khó coi, "Mất dấu rồi, con bé này rất quỷ dị, rẽ trái rẽ phải, xe đạp còn đạp rất xảo quyệt, tôi không theo kịp nó."
Lời này của anh ta làm cho người đàn ông kia tức giận, đá thẳng vào chân anh ta một cái, “Cậu mẹ nó quá là vô dụng."
Một người đàn ông đạp xe đạp thế mà còn không đuổi kịp một người phụ nữ.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Cẩu tử bị đạp vào chân cũng không tức giận, điều làm anh ta lo lắng hơn là sẽ mất đi khối thịt mỡ kia.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con bé đó kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nếu như bọn họ mà có được số tiền đó thì cả một năm này có thể sống thoải mái rồi.
Tâm tình của người đàn ông kia cũng không tốt, ông ta liếc mắt nhìn Cẩu tử một cái, "Người này đã bị cậu làm cho mất dấu, còn có thể làm sao bây giờ?"
Sau khi nói xong những lời này, ông ta nổi giận đùng đùng rời đi.
Dung Yên tìm một nơi không có người, biến trở về như lúc đầu.
Cô không có đồ gì muốn mua, chỉ đem đồ vật trong không gian lấy ra ngoài.
Sau đó đạp xe đạp đi về nhà……
Chờ sau khi cô đạo xe đạp về đến thôn, đặc biệt là khi đạp xe đạp đi ngang qua cây hòe lớn thì cảm nhận được sự chú ý của những thôn dân nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi ở đó.
Ánh mắt còn có chút kỳ quái.
Nhưng mà cô cũng không có chú ý nhiều, trực tiếp đạp xe rời đi.
"Không phải vợ của Tần Dã đã đuổi thanh niên tri thức Diệp đi sao? Sao lại còn đi mua đồ?"
"Em lại làm sao vậy?" Lúc Dung Yên trở về thì thấy ánh mắt của đứa nhóc Tần Dư có chút không thích hợp.
Cô cảm thấy có chút ký lạ.
"......Không có gì." Tuy lời này nói ra, nhưng trong mắt cậu ấy lại khó nén nổi vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Dung Yên nhìn thấy cậu vui sướng như vậy.
Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì vui sao?
Nhưng mà cậu nhóc này không muốn nói, thì cô cũng không có ép buộc.
"Đừng thất thần nữa, mau phụ chị mang đồ vật vào nhà."
Tần Dư vẫn đang chìm đắm trong việc chị dâu đã về nhà, nhưng khi nghe được lời nói như vậy thì lúc này mới chú ý trên xe treo rất nhiều đồ vật.
"......"
Lại mua nữa sao?