Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:38
Lượt xem: 210
Thực ra có thôn dân sau khi nhìn thấy bà Từ tìm đến đã vội chạy đi mách đại đội trưởng.
Chỉ là lúc đại đội trưởng đuổi đến thì vẫn bị chậm một bước, chỉ thấy Tần Dư xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe đạp chạy vụt đi, gọi cũng gọi không được.
“Tần Dư đi đâu vậy?” Nghi hoặc hỏi ra miệng.
Có người thấy ông ta tới, lập tức tri kỷ giải thích:”Lên trấn trên báo án đó!”
Đại đội trưởng:......?
Có hơi đau đầu, giờ bỏ về còn kịp không?
Sao cái nhà này lại khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy? Có chuyện thì chạy đi báo án, rắm thả lớn một chút cũng sẽ chạy đi báo án, có thể không tuyệt vọng sao???
Cục Công An là mở ra cho nhà bọn họ chơi à?
Trước kia cũng có thấy quản đâu, bây giờ quan tâm như thế, là bị nhiễm thói xấu của thanh niên trí thức Dung rồi có phải không?
Ông ta quay đầu nhìn…..Liếc mắt một cái liền thấy đám người đứng ở trong sân, nhất là người đang ướt dầm dề kia, quanh thân đều là khói lạnh.
Ông ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy lạnh hộ rồi.
Bà ta sẽ không bị lạnh đến mức sinh ra mấy thứ bệnh hay phiền phức gì đó chứ?
Đại đội trưởng như ông ta….Thật đúng là sầu muốn c.h.ế.t mà.
Bước qua, nhìn thấy Tần Dã đang chống quải trượng, có chút kinh ngạc: ”Tần Dã, chân của cậu….khỏi rồi?”
Không phải nói động thương gân cốt phải dưỡng ba tháng sao? Vậy xương cốt bị gãy ít nhất cũng phải dưỡng cả nửa năm ấy chứ?
Nhưng hiện tại nhìn tiểu tử này mà xem, tình huống gì vậy? Mới nửa tháng đã đứng dậy đi lại được rồi?
“Thực ra chân tôi không bị gãy, vết thương trên người cũng không nặng đến thế….”Tần Dã giải thích một chút, anh đương nhiên không ngu đi khoe ra cô vợ nhỏ giỏi như thế nào.
Đôi khi nói ra năng lực cũng không phải chuyện tốt gì.
Dung Yên nghe thấy anh giải thích như vậy, trong lòng yên lặng tặng cho mấy ngón tay cái.
Đầu óc rất nhanh nhạy.
Đại đội trưởng nghe Tần Dã nói vậy, liền bừng tỉnh, hóa ra là vậy…..Nếu thật sự cậu ta bị gãy chân với xương sườn thật thì bây giờ sao có thể đứng ở đây được chứ.
Đó không phải là đang đùa giỡn với thân thể của mình sao?
Lực chú ý lần nữa chuyển qua cô gái đang bình tĩnh ngồi chơi cờ.
Đôi mắt giật giật:”Tần Dã, cô ấy…..Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sao lại gặp nhiều chuyện như thế?
Hơn nữa, nhìn phụ nhân kia khá lạ mắt, nhìn cách ăn mặc này cũng không giống mấy người ở thôn cách vách.
Không đợi Tần Dã mở miệng, bà Từ lập tức giành trước một bước nói, bà ta nhìn ra được, đây mới là chủ sự.
“Ông đến đúng lúc lắm, phiền ông làm chủ giúp tôi một chút. Người nhà này đúng là ác độc mà, Từ Khả nhà tôi chẳng qua chỉ là mạo phạm Dung Yên một chút, tôi thấy chuyện cũng chẳng to tát gì, cho nên mới muốn cùng cô ta thương lượng, buông ta Từ Khả nhà tôi, đừng hủy hoại con bé. Kết quả….”
Nói đến đây ngữ khí lập tức dâng cao lên vài phần: ”Kết quả bọn họ không những đánh tôi, còn giội nước lã….Đúng là khinh người mà!”
Đại đội trưởng:....
Vậy bà quả thực rất thảm, chọc ai không chọc, lại đi chọc đến bà cố nội này.
Tần Dã lạnh lùng nhìn bà ta: ”Bà đừng có mà trợn mắt nói điêu, sao không dám nói rõ ra vì sao bà lại bị đánh hả? Đó là vì bà lôi kéo vợ của tôi, vu tội cô ấy, miệng bà bẩn như vậy, không đánh bà thì đánh ai?”
“Tao vu tội nó cái gì? Ở đây ai mà không biết nó thích Diệp Duật chứ?” Bà Từ không nắm được điểm yếu gì. chỉ có thể cắn lấy chuyện này không buông.
Hôm nay bà ta muốn hủy hoại cả đời của tiểu tiện nhân kia!
Đại đội trưởng đen mặt: ”Bà đừng có mà cuồng ngôn nói bậy, căn bản không có chuyện này.” Trách không được lại bị đánh, đây không phải là do thiếu đòn thì là gì.
“Sao ông lại khẳng định được là không có? Ông có bằng chứng sao?” Bà Từ không quan tâm, thanh âm rít lên vừa chói tai lại bén nhọn.
Dung Yên nhìn bà ta như vậy, cười lạnh, thật sự tưởng cô dễ bắt nạt thế nào?
Bước hai bước lên, một tay trực tiếp nắm lấy tóc bà ta, một tay vung lên tát thẳng vào mặt bà ta không thương tiếc.
Đại đổi trưởng:....
Tàn nhẫn quá, ông ta chả thấy gì cả.
Đại đội trưởng chỉ vờ làm ngơ có vài phút, mặt người đàn bà kia đã bị đánh đến không ra hình dạng.
Nếu còn để cô đánh nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Vì thế ông ta vội vàng lên tiếng ngăn cản: ”Vợ Tần Dã à….Được rồi, được rồi, cô mau dừng tay lại…”
Cả thôn này e rằng cũng chả có ai hung hãn bằng cô gái này.
Dung Yên còn tát thêm mấy cái nữa mới dừng lại, giữa mày đều là băng sương: ”Bà còn tiện miệng nữa thì tôi không ngại đau tay đâu.”
Mặt bà Từ sưng lên, hai mắt bị díu lại đến nhìn người còn không rõ, hiện tại bà ta chỉ cảm nhận được hai thứ…..Đó là vừa choáng vừa đau.
Đầu choáng đến lợi hại, mà trên mặt thì nóng rát đau đến xuyên tim.
Bà ta quả thật bị mười mấy bàn tay dạy dỗ đến sinh ra ám ảnh.
Cả người không đứng dậy nội, trực tiếp té rầm ở trên đất.
“...............A…………..”
Đại đội trưởng:.........
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-51.html.]
Đây là tội gì nhỉ?
“Đại đội trưởng, ông thấy rồi đấy, không phải là vợ tôi tàn nhẫn, mà là bà già này quá độc miệng, cũng may vợ tôi hiền lành, chỉ tát bà ta mấy cái liền tha, nếu chuyện này mà để tôi làm thì bà ta đừng mong bây giờ còn có thể thở được nữa.”
Tần Dã nói làm đại đội trưởng giật giật khóe miệng.
Ông ta thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì, không hiểu sao cũng thấy lời này có vẻ rất hợp lý?
Nếu đổi lại là người khác vu tội vợ ông ta, ông ta chắc chắn cũng mặc kệ nam nữ….Khiến kẻ đó đứng tiến vào, nằm đi ra.
“Chuyện này….”
Ông ta còn chưa biết nói gì, lại nghe Tần Dã tiếp tục bảo: ”Chuyện hôm nay không thể để yêu được, tôi đã bảo Tần Dư đi báo án rồi, bà ta vì muốn con gái nhà mình không bị thương tổn mà chạy đi hắt nước bẩn lên người vợ tôi, việc này nếu không truy cứu đến cùng, vậy chẳng phải là vợ tôi vô cớ chịu ủy khuất sao? Đại đội trưởng, chuyện này ông đừng có quản.”
Đại đội trưởng:.....
Ông ta dù sao cũng là đại đội trưởng, làm sao có thể không quản được?
Nếu như không phải hai người đánh nhau trong cái thôn này……Thì cho dù có đánh c.h.ế.t người đi nữa, mắt ông ta cũng không thèm nhấc lên một cái.
Nhìn về phía hai vợ chồng biểu tình y hệt nhau, chuyện này thật sự không thể chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không được rồi.
“Được thôi, vậy tôi không quản, ở đây chờ công an, nhưng bà ta bây giờ, nếu bị lạnh đến sinh bệnh thì…..”
Dung Yên cười: ”Đây đâu phải chuyện chúng tôi cần quan tâm? Bây giờ tôi bị bà ta vu tội như vậy, có thể hoàn hảo đứng ở đây là do tâm trí tôi kiên định, nếu phải là ai yếu đuối vụng về, đã sớm bị bà ta nói cho xấu hổ nhảy xuống sông dùng cái c.h.ế.t chứng minh trong sạch rồi.”
Đại đội trưởng:....
Quay đầu nhìn người đang ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra chút thương cảm hiếm hoi.
“Mẹ của Từ Khả à, chuyện bà nói thật sự không có đâu, thanh niên trí thức Dung với Tần Dã cảm tình rất tốt, nếu không sao họ lại đi xây nhà mới chứ? Tôi thấy thế này, hay là bà xin lỗi vợ Tần Dã đi, tôi giúp bà bảo cô ấy cho mặc quần áo khô.”
Dù sao cũng đỡ hơn là mặc quần áo ướt rồi bị lạnh bệnh.
Bà Từ thật sự bị lạnh đến ngu người rồi, hai hàm răng của bà ta va vào nhau lập cập, quả thật chịu không nổi.
Bà ta thực sự rất sợ.
“.....Xin, xin lỗi, là tôi, là tôi nói bậy….”
Đại đội trưởng thấy bà ta chịu cúi mình, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ta nhìn sang Dung Yên, ”Vợ Tần Dã này, cô xem….”
Dung Yên nhướn mày cười lạnh, ”Bà ta nói xin lỗi là xong rồi? Vậy cần công an trên đời này để là gì nữa? Nhưng mà ông muốn đưa bà ta đi sưởi ấm thì cứ mang đi đi, người này giao cho ông, nếu bà ta chạy mất, tôi tìm ông tính sổ…..”
Bây giờ ông ta thực sự rất muốn chửi người.
Mẹ nó, ông ta chỉ là phát chút thiện tâm, lại vô tình kéo phải phiền toái lớn rồi?
Bà Từ cũng không muốn chết, bà ta sâu sắc cảm nhận được, nếu còn không mau nói gì đó….Chẳng cần đến 1 tiếng nữa, bà ta cũng sẽ bị đông lạnh đến chết.
Vì thế nhanh chóng nói với đại đội trưởng: ’Đại đội trưởng, ông đúng là người tốt, tôi thực sư lạnh lắm rồi, ông đưa tôi đi sưởi ấm có được không? Cho tôi mượn quần áo khác thay, xin ông đấy.”
Đại đội trưởng nghe bà ta bảo vậy, mặt đen lại.
Còn muốn mượn quần áo?
Thời buổi này ai mà nỡ mang áo bông ấm áp ra cho người ngoài mượn chứ?
Bà ta đúng là….Lớn lên thì xấu, nhưng mơ lại rất đẹp.
Mặt đanh lại: ”Không có quần áo đâu, muốn sưởi ấm thì theo tôi….”
Một lần nữa cảm thấy hối hận, đáng ra ông ta nên giả mù mới đúng, không biết tự nhiên nổi thiện tâm làm cái mẹ gì nữa.
Người bị đại đội trưởng dẫn đi, sau khi Hoàng Thúy Hoa biết được chuyện này thì tức giận vô cùng.
Trong lòng mắng chửi ông ta rảnh rỗi đi xen vào việc nhà người khác.
Làm cái chức bé tí, nhưng đi quản không ít việc đâu.
Biết rõ vợ Tần Dã không dễ chọc, còn cố tình đi vào tổ kiến lửa, đây đúng là chuyện tốt mà ông ta có thể làm ra.
Mà lúc này, bà Từ lại hỏi đại đội trưởng lần nữa: ”Có thể cho tôi mượn quần áo hay không?”
Bà ta thấy biểu tình đại đội trưởng không d.a.o động, tức mình khó chịu nói: ”Tôi có mười đồng tiền, có thể mua áo bông….”
Mười đồng tiền cuối cùng cũng làm đại đội trưởng rung động.
Chỗ đó cũng không ít đâu.
“Vậy bà chờ một chút, để tôi đi hỏi thử.”
“Phiền ông rồi….” Bà Từ thật sự không chịu nổi lạnh lẽo nữa.
Đều nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, nhìn xem! Có chút quần áo đều cũng không nỡ cho mượn.
Đại đội trưởng đi ra ngoài, vừa vặn đụng mặt vợ mình đang tức giận hùng hổ xông tới.
Vì thế trước khi bà ta phát hỏa, ông ta đã nhanh miệng nói chuyện mua quần áo ra trước.
Hoàng Thúy Hoa nghe xong, lửa giận lập tức tắt ngúm: ”Tôi có quần áo cũ, để tôi đi lấy, ông chờ chút, đừng quên thu tiền của bà ta.”
Mười đồng tiền, bà ta hoàn toàn có thể mua một bộ quần áo mới. Cái áo bông cũ chắp vá kia của bà ta không đáng mười đồng.