Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:47
Lượt xem: 191
Bà Vương nhìn vẻ mặt hung hăng dữ tợn của anh, giống như nhìn thấy một con quỷ vậy.
Bà ta cảm thấy mình nhặt lại được một cái mạng, cũng không hề nghi ngờ rằng thằng súc sinh này sẽ thực sự c.h.é.m bà ta vào giây phút tiếp theo.
Vì thế bà ta đứng dậy một cách khó khăn, bởi vì chân mềm nhũn... Vừa bò vừa lăn mấy lần, bà ta biến mất trước mặt mọi người.
Những người dân trong thôn đang làm việc không bao giờ có thể quên được cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
Bởi vì cảnh tượng đó thực sự khiến bọn họ sợ hãi... Con d.a.o chẻ củi kia suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t bà Vương.
Thật sự chỉ thiếu một chút thôi... Chỉ cách mặt bà Vương chừng hai ngón tay, nhưng nếu bà Vương chỉ cần nghiêng đầu một chút, đoán chừng hôm nay sẽ là ngày giỗ của bà ta vào năm sau.
Cũng chính con d.a.o này đã khiến bọn họ nhớ đến danh tiếng tàn bạo của Tần Dã.
Vì vậy liền có người nói:
“À, hôm nay tôi có việc phải làm, nên tôi về trước...”
“Vợ tôi hình như bảo tôi chiều nay đến nhà mẹ đẻ của cô ấy một chuyến, tôi, tôi cũng phải về đây.”
“Chân tôi đau quá, buổi chiều không thể làm việc được, phải về nghỉ ngơi.”
“Tôi đau bụng……“
“Mẹ tôi nói buổi chiều tôi có hẹn xem mặt...”
Từng người một liều mạng tìm kiếm lý do, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Trong thời gian ngắn như vậy, chỉ còn lại một mình Tần Lương Tài thôi.
“À ừm... Tần Dã, chiều nay bọn họ đều có việc, nên ngày mai tôi đến nhé...”
Còn việc ngày mai có đến hay không, ngày mai hẵng nói.
Anh ta quay người nhanh chóng rời đi.
Mẹ nó, khoảng thời gian này quá thoải mái, bọn họ gần như quên mất Tần Dã là người như thế nào.
Là do vợ của anh ta đi rồi, cho nên anh ta lại bộc lộ bản tính?
Đi hết không còn một ai, trong sân lại trống rỗng, cho dù có hai anh em Tần Dã ở đó, cũng giống như không có hơi người vậy.
Một lúc sau, Tần Mai vươn tay kéo góc áo của anh cả, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “... Anh cả, anh đừng tức giận nữa, chị dâu cả nhất định sẽ dẫn anh hai về nhà...”
Chị dâu cả của cô bé là người tốt như vậy, sao có thể bán anh hai được chứ?
Tần Dã đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, cụp mắt nhìn em gái, “...Anh cả không tức giận, em đừng lo lắng, chị dâu cả của em là người tốt.”
Tần Mai nghiêm túc gật đầu, “Chị dâu cả, là người tốt.”
Không để cho cô bé đói bụng, sẽ mua cho cô bé quần áo mới, dạy cô bé học chữ, thậm chí còn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé... Chị dâu cả là người tốt nhất trên đời.
Dung Yên, người đang ngồi trên xe bò lúc này, không biết chuyện gì đã xảy ra trong sân nhà sau khi cô rời đi.
Xe bò đến ga, sau khi dỡ hành lý xuống, Dung Yên lấy ra năm mươi xu đưa cho chú Tần Căn.
Chú Tần Căn cười rất vui vẻ: “Vậy tôi không khách sáo mà nhận lấy nhé.”
Sau khi nhìn thấy chú ấy rời đi, Dung Yên nói với Tần Dư: “Em đứng đây trông đồ, chị đi mua vé.”
“Vâng.” Chị dâu cả không cần phải nói lời này, đối với chuyện trông đồ, Tần Dư không thể nào không chú ý được.
Dung Yên đi về phía cổng soát vé cách đó không xa, nhưng lúc này ở đó không có ai cả.
“Đồng chí, hôm nay còn vé tàu đến Bắc Kinh không?”
Người bán vé nhìn cô, ngạc nhiên một lúc trước, không cần phải nói... đây chắc chắn là một người thanh niên trí thức muốn trở lại thành phố.
“Chuyến lúc 2 giờ chiều còn vé, cô có giấy chứng nhận không?”
Dung Yên lập tức lấy giấy chứng nhận ra đưa cho người bán vé: “Một người lớn, một đứa nhỏ mới lớn. Bao nhiêu tiền?”
“Đứa nhỏ, cao chừng nào, bao nhiêu tuổi?” Người bán vé cẩn thận hỏi.
Dung Yên đưa tay chỉ về phía Tần Dư: “Là em ấy.”
Tần Dư bây giờ cao khoảng một mét tư, hơn mười ngày này được ăn uống đầy đủ đã cao lên một chút.
Người bán vé nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng mắt phán đoán, “Phải một vé người lớn thôi, hai đồng năm hào một vé, tổng cộng năm đồng.”
Dung Yên không quan tâm đến chuyện này, lập tức lấy ra năm đồng đưa cho anh ta.
Người bán vé cầm tiền, đưa hai tấm vé và giấy chứng nhận cho Dung Yên.
Dung Yên bỏ vé và giấy chứng nhận vào túi.
Cô đi về phía Tần Dư, “Chị mua vé rồi, chuyến tàu lúc hai giờ chiều, bây giờ vẫn còn một tiếng nữa, em ở đây đợi lát nhé, chị đến Cung Tiêu Xã xem thử rồi mua thêm ít đồ ăn.”
Tần Dư vốn dĩ muốn nói không cần mua đồ ăn.
Đến lúc đó, cậu ấy ở trên xe lửa tùy tiện ăn cái gì là được, cũng không phải là rất đói bụng.
Nhưng mà nghĩ đến chính mình nói cũng vô dụng, hơn nữa cậu ấy không ăn, chẳng lẽ chị dâu cũng không ăn sao?
Để cho bản thân cậu ấy đói bụng thì có thể, nhưng mà để cho chị dâu đói bụng thì cậu ấy lại cảm thấy không thoải mái, nên bèn gật đầu, "Được ạ."
"Em đừng đi, có chuyện gì……" Giọng nói của Dung Yên đột nhiên im bặt, bởi vì cô nhớ ra đây không phải hiện đại.
Lỡ như xuất hiện bọn buôn người, vậy thì một thằng nhóc nhìn nhỏ gầy sao có thể đối phó được.
"Từ từ, lát nữa chúng ta cùng đi, trước tiên đi gửi đồ cái đã."
Tần Dư không có ý kiến gì, lúc nghe nói cùng nhau đi thì cậu ấy còn âm thầm thở nhẹ một hơi.
Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy đi xa nhà, trong lòng cũng có chút hoang mang rối loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-57.html.]
Mới vừa rồi chỉ là ra vẻ mạnh mẽ ở bên ngoài thôi.
Nhanh chóng gật đầu một cái, liền xách những cái bọc kia đi đến chỗ gửi đồ.
Nhưng khi cậu ấy nghe nói gửi đồ phải trả thêm tiền thì cả người cậu ấy đều không tốt, trực tiếp bùng nổ.
"Gì? Đòi tiền, còn muốn một hào tiền? Không, chúng tôi không gửi nữa."
Còn gửi cái rắm, tận một hào tiền, sao không đi cướp luôn đi?
"Chị dâu, chị đi đi, em ở chỗ này đợi, dù sao ở đây cũng là chỗ ở của nhân viên công tác, em không sao đâu."
Để cho cậu ấy khiêng những đồ này suốt một đường cũng được nữa!
Dung Yên vẫn cảm thấy cậu ấy ở dưới mí mắt cô thì tốt hơn.
Suy cho cùng thì trong nguyên tác, Tần Mai đã bị bọn buôn người bắt cóc, đến mãi sau cũng chưa có tìm được.
Cô không dám sơ ý.
Trực tiếp trả một hào tiền.
"Đồng chí, gửi đồ, làm phiền đưa giấy tính tiền cho chúng tôi."
Tần Dư: ……
Nếu như có thể, cậu ấy rất muốn cướp một hào tiền kia trở về.
Thôi, coi như cậu ấy chưa thấy gì đi!
Trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Dung Yên nheo mắt nhìn về phía cậu nhóc có sườn mặt đang căng cứng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Thằng nhóc này giữ của cũng thật kỹ.
Mau chóng nhận lấy tờ phiếu.
"Đi thôi!"
"......Vâng" Tần Dư rũ đầu đuổi theo, không có nhiều hứng thú lắm, trong lòng cậu còn đang đau lòng cho một hào tiền kia.
Một hào tiền kia có thể cho cậu ăn một bữa no nê.
Dung Yên nhìn bộ dáng đáng thương của cậu ấy, thật sự là nhìn không được.
Duỗi tay đánh vào cái ót cậu ấy, "Những thứ tiền tài này, sinh không mang đến, c.h.ế.t không mang theo, lúc còn sống, cái gì nên tiêu thì tiêu đi……Huống hồ, tiền này không phải tự nhiên sinh ra, mà là kiếm ra được, đừng nhớ thương một hào tiền kia nữa, chuyện quan trọng trước mắt là phải đi mua thêm nhiều đồ nữa."
Cậu ấy lại không ủng hộ lời nói này của chị dâu.
Thời buổi này, tiền có thể kiếm dễ như vậy sao?
Nếu như đã dễ kiếm, thì mấy năm trước nhà bọn họ cũng không thiếu chút nữa là c.h.ế.t đói.
Nhưng mà cậu ấy cũng không dám phản bác.
Đương nhiên, cũng bởi vì lời nói này, cả người cậu ấy cũng không còn đau khổ như vậy nữa.
"Ôi, đáng tiếc là xe bò vừa mới đi qua rồi, nếu không có thể kéo chúng ta một đoạn đường." Dung Yên thở dài.
Từ ga tàu hỏa đi đến Cung Tiêu xã, ước tính còn phải đi bộ thêm ít nhất mười phút.
Chỉ có một đoạn đường như vậy, kéo cái gì mà kéo? Chị dâu nhà cậu quá tiểu thư rồi.
"......Nếu không, em cõng chị?"
Dung Yên vừa nghe được lời này thì bật cười, "Thân thể em bé như vậy nà còn đòi cõng chị?"
Lời này làm cho Tần Dư không vui, đứng thẳng người lên, "Em làm sao? Sức lực của em rất lớn nha."
Dung Yên "À" một tiếng, "Có thể cõng chị chỉ có anh cả của em thôi."
Lời này làm cho Tần Dư câm miệng, mới vừa rồi cậu ấy cũng chỉ lanh mồm lanh miệng mà thôi.
Chị em dâu hai người đi đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh, "Chị đi mua đồ ăn, em đứng ở chỗ này chờ. Nhớ kỹ, đừng chạy loạn."
Tốt xấu gì em cũng đã mười hai tuổi, còn có thể không hiểu sao?
Tuy nhiên, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Dung Yên đi vào, trực tiếp mua cơm cùng một ít thịt, mặt khác, cô nhìn thấy có bánh bao thịt, nên lại mua thêm hai mươi cái.
Bời vì có túi lớn bảo hộ, nên cô bỏ hết đồ ăn vào trong không gian.
Nửa giờ sau thì đi ra ngoài.
"Đi thôi! Chị còn một việc muốn đi làm."
Tần Dư không hỏi nhiều, trực tiếp đuổi theo.
Dung Yên dựa vào ký ức lúc trước, đi tới trước cửa một nhà nọ.
Nhìn số nhà, cô cảm thấy hẳn là nơi này.
Lúc giơ hai tay chuẩn bị gõ cửa, thì bên trong đã mở cửa ra.
Tôn Mỹ không nghĩ đến sẽ nhìn thấy ân nhân của chính mình, lập tức vui mừng đầy mặt, "Đồng chí ân nhân, sao hôm nay cô lại đến đây?"
"Đừng gọi tôi là ân nhân, tôi tên là Dung Yên, là như thế này, nhà tôi có chút việc, phải về thành phố một chuyến, chắc phải qua một đoạn thời gian mới có thể trở về được, cô bên này cũng đừng đợi đến mùng hai, đến lúc đó tôi trở về rồi lại nói, tôi sẽ tự mình đến nhà cô."
Lúc cô đi ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh thì mới nhớ đến chuyện này.
Nghĩ nghĩ, tranh thủ thời gian còn dư, vì thế nên đi đến nói một tiếng, miễn cho hai mẹ con này chờ mãi mà không thấy người.