Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:01:36
Lượt xem: 341
Một giờ sau, cuối cùng Dung Yên cũng cõng được người về đến cửa: “Mở cửa….
Mặc dù thanh âm thều thào hữu khí vô lực, nhưng vẫn đủ để Tần Dư vẫn luôn lo lắng đang ngồi trong nhà nghe thấy.
Cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, nương theo ánh trăng nhìn thấy chị dâu cõng anh trai đang hôn mê, cả người huyết nhục mơ hồ, biểu tình khiếp sợ.
“Anh, anh bị sao vậy?”
“Mau tránh ra đi, để chị đi vào rồi nói.” Dung Yên cảm thấy cô sắp không được rồi.
Tần Dư vừa nghe, vội vàng tránh sang một bên, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được bắt đầu rơi lã chã.
Bộ dáng này của anh trai cậu thật sự rất dọa người.
Dung Yên kéo người về phòng, sau đó bảo với Tần Dư: “Em đi nấu nước đi, chị phải băng bó cho anh ấy đã.”
Tần Dư kinh sợ:.....
Anh trai bị thương nặng như thế, không phải nên đưa đi bệnh viện sao?
Nhưng cậu chẳng qua cũng chỉ mới 12 tuổi, gặp chuyện lớn đầu óc lập tức rối loạn không được việc gì, chỉ đành ậm ừ chạy đi làm theo mệnh lệnh.
Mà hành động này, cũng vô tình đã coi người chị dâu trước mặt thành đại thụ để dựa vào.
Nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi vào đến bếp mới đột ngột phản ứng lại, cậu sờ lên ngực, ở nơi đó trái tim bình bịch bình bịch đập thật nhanh.
“Anh hai, anh cả bị sao vậy?”
Thanh âm đột ngột vang lên khiến cậu hoảng sợ suýt nữa thì thét chói tai, sau khi nhận ra là em gái mới khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, để mình bình tĩnh lại rồi mới trả lời, “Anh cả bị thương, em qua đây phụ anh nhóm lửa.”
Lúc nãy Tần Mai cũng không nhìn thấy, khi cô bé từ trên giường đi xuống, phòng của anh cả đã đóng rồi.
Bây giờ nghe thấy anh hai bảo anh cả bị thương khiến cô bé cũng sợ.
Vội vàng chạy đi nhóm lửa.
Bên này hai đứa trẻ thấp thỏm bất an.
Bên kia Dung Yên nhìn người đã hôn mê bất tỉnh, lục lọi trong không gian một hồi rồi lấy ra hòm thuốc…. Không sai, ở thời hiện đại cô không chỉ là tán vương quốc tế mà còn có một thân phận khác, đó là quỷ y thánh thủ.
Cho nên, Tần Dã gặp được cô, cho dù muốn c.h.ế.t cũng không được.
Nhanh nhẹn rửa sạch lại độc rắn và miệng vết thương một lần, sau đó lấy thuốc giải độc rắc lên, làm xong thì quay sang xử lý mấy vết thương khác ở trên người anh, tất cả đều rửa sạch rồi đắp thuốc một lượt.
Hai cái xương sườn bị gãy kia cũng được cô dùng thủ pháp đặc biệt nắn về chỗ cũ.
Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của Tần Dư:”.....Chị, chị dâu, nước nấu xong rồi, cần em bê vào chưa?”
Dung Yên đáp lại: “Mang vào đi.”
Câu nói vừa dứt, hai anh em liền nâng một cái bồn nước nhỏ đi vào, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Sau đó bốn ánh mắt đồng thời dừng lại ở trên người Tần Dã đang nằm trên giường…..
Đúng là càng nhìn càng thấy ghê….
Tần Mai đã bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của anh cả mình, lập tức sợ tới khóc thét lên.”Anh cả…..”
Dung Yên:....
Thê lương như vậy, ai không biết còn tưởng cô bé đang khóc tang.
“Anh cả em không sao, chị đã chữa vết thương và bôi thuốc cho anh ấy rồi, chút nữa lau người xong thì băng bó lại là được.”
Cô vốn tính kêu hai đứa trẻ đi ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng của bọn nhỏ, phỏng chừng có kêu cũng không chịu đi.
Đành mặc kệ hai đứa đứng ở một bên nhìn.
Tần Dư tương đối tinh ý, thấy chị dâu muốn lau người cho anh trai, lập tức đi lấy khăn đưa cho cô.
Nửa tiếng sau, với sự trợ giúp của Tần Dư thì cuối cùng Dung Yên cũng xử lý xong mọi việc.
Mệt c.h.ế.t cô.
Dung Yên không thèm để ý ngồi phệt một bên nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-6.html.]
Hai anh em lắp bắp hỏi: “.....Chị dâu, anh cả chỉ cần như vậy là xong rồi sao?”
Thực ra Tần Dư muốn hỏi là, mấy thứ vừa nãy là thuốc gì?
Nhưng cậu không dám nói, chắc mấy thứ đó không phải là đồ hại người.
“Ừ, nếu tối nay không sốt thì chắc sáng mai sẽ tỉnh, hai đứa mau đi ngủ đi.” Bây giờ cũng đã muốn lắm rồi, hai nhóc con này đi ngủ thì cô mới có thể vào không gian tắm nước nóng.
Tần Dư muốn cự tuyệt, đòi ở lại, trong lòng cậu có chút không yên tâm.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chị dâu thì chỉ có thể gật đầu, lôi kéo em gái đi ra ngoài, nhưng trước khi đi, còn tri kỷ bảo:”Chị dâu, trong nồi còn nước ấm…..”
“Chị biết rồi.”
Dung Yên chờ hai đứa nhóc đi xong liền lập tức đóng cửa lại, nhìn qua người đàn ông đang hôn mê rồi lắc mình vào không gian.
Cô đi đến căn biệt thự kia, xả một bồn nước ấm đầy để tắm rửa, sau đó lại ăn vài thứ.
Chỉ tiếc không thể ở trong không gian quá một giờ, đến giới hạn cô lại phải ra ngoài.
Trước mắt có một việc làm cô khó xử….Cô ngủ ở đâu?
Nếu không phải vì canh đêm nay Tần Dã có sốt không, cô thật sự muốn đi ngủ với Tần Mai.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, không nghĩ đến, cô ở đây lại thành tráng niên tảo hôn.
Thời điểm Tần Dã tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình có người nằm…..Cả người lập tức cứng đờ.
Sau đó ký ức trước khi hôn mê của đêm qua lũ lượt tràn về.
Đúng lúc này, Dung Yên cũng bừng tỉnh, hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tần Dã:.....
“Anh tỉnh rồi sao? Để em xem có bị sốt không?” Dung Yên duỗi tay sờ lên trán anh, “Xem ra thuốc vẫn rất tốt, không bị sốt.”
Tần Dã cảm nhận được trên trán vừa mềm vừa ấm, trái tim đột nhiên bị loạn nhịp.
“Anh….Em đi gọi bác sĩ?”
Dung Yên: “Không, là do em trị.”
Tần Dã:.....?
Em đang nói gì?
Sao anh nghe không hiểu?
Dung Yên nhìn ánh mắt khiếp sợ của anh, không khỏi nhướng mày:”Sao? Anh không tin? Đúng rồi, quên nói cho anh biết, em là một bác sĩ.”
Tần Dã:......?
Xem ra hôm nay anh có thể một lần nữa sống lại, cũng là do tốt số.
“Cảm ơn!”
“Không cần khách khí, anh là người đàn ông của em.” Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cô vẫn chưa tính rời khỏi đây.
Dù sao người đối diện này có vẻ ngoài rất đẹp trai, nhìn rất thuận mắt.
Thời buổi này có ai mang diện mạo thuận mắt cô vẫn rất ít.
Sau khi Tần Dã nghe thấy cô nói mấy lời này, mặt lập tức đỏ như trái cà chua chín.
Nội tâm hỗn loạn như nai con xổng chuồng, cô…..Đây là chấp nhận mối hôn sự này? Là muốn cùng anh sống chung sao?
Thời điểm há miệng muốn nói gì đó, lại bị tiếng đập cửa bên ngoài của Tần Dư cắt ngang: “Chị dâu, bên ngoài có người tìm chị.”
Dung Yên cau mày lại, sáng sớm tinh mơ ai lại rảnh rỗi đến tìm cô?
“Để chị ra ngoài xem.”
Nói xong, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Dã chớp chớp mắt, cuối cùng ủy khuất đem mấy lời vừa tính nói ra miệng nuốt trở về.