Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:53:55
Lượt xem: 168
Bà Dung tự nhận mình là người có văn hóa, không muốn cùng đứa con dâu đanh đá này cãi nhau.
Hơn nữa, hôm nay bà ta qua đây là vì có chuyện quan trọng hơn,
Cho nên bà ta nhịn, đè lại tất cả lửa giận xuống dưới.
“Mẹ tìm Dung Yên, mẹ với nó đã hai năm không gặp rồi, không phải là nó muốn quay về thành sao? Mẹ tìm được cho nó một mối hôn sự tốt, chỉ cần nó đồng ý, vậy sẽ không có chuyện gì phải lo nữa, hơn nữa, công việc cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, lương chính thức là 35 đồng mỗi tháng.”
Mẹ Dung chưa kịp nổi bão, Dung Văn Trạch ở một bên cũng chen miệng vào.
“Chị dâu, Dung Yên trở về cũng tốt, về sau hai mẹ con ở chung một chỗ, dễ dàng gặp mặt, không cần phải chia cắt mỗi người một nơi, hơn nữa điều kiện nhà đối phương khá tốt, cho dù về sau Dung Yên không muốn đi làm thì cũng không sao cả.”
“Dù sao con bé sớm hay muộn cũng phải lấy chồng, vậy thì gả vào nhà có điều kiện không phải tốt hơn sao, nửa đời sau chẳng lo chịu khổ. Anh với chị không phải cũng chỉ cần mỗi thế thôi sao?”
Mẹ Dung trừng mắt nhìn ông ta:”Nếu nhà đó điều kiện tốt như thế sao chú không gả con gái chú đi ấy?”
Dung Văn Trạch:....
Ông ta cũng muốn, nhưng con gái không thích, ông ta còn biết thế nào?
Quan trọng nhất chính là, con nhà người ta chê con gái ông ta xấu, không đẹp bằng cháu gái ông ta.
“Đây không phải là do em muốn hai mẹ con chị sớm đoàn tụ sao? Chỉ cần Dung Yên kết hôn với chàng trai đó, nhà bọn họ cũng sẽ sắp xếp công việc cho chị, còn có 200 đồng lễ hỏi, chị dâu, đến lúc đó chị vừa có tiền vừa có việc, nửa đời sau cái gì cũng có.”
Mẹ Dung cười lạnh, trên trời còn có cái bánh nhân lớn như vậy rớt xuống nhà bà sao?
A.
Bọn họ hao tâm tổn sức như vậy, chắc chắn đã được hứa hẹn không ít chỗ tốt.
Muốn dùng con gái bà để đổi lấy lợi ích về mình….Đừng có mơ.
“Không cần giả vờ tốt bụng, điều kiện tuyệt như thế vẫn nên để cho con gái chú đi, phải rồi, quên nói cho các người biết, Yên Yên nhà chị đã kết hôn ở dưới thôn rồi, con rể chị rất tốt, hai vợ chồng nó cũng rất tình cảm.”
“Cô nói cái gì?!” Biểu tình của bà Dung trầm hẳn xuống.
Dung Văn Trạch cũng cực kì kinh ngạc:”Kết hôn? Chị dâu, trò đùa này không vui đâu.”
“Chị cần gì phải lấy chuyện này ra đùa với chú? Con gái chị kết hôn rồi.” Mẹ Dung nói xong, quay đầu lại hô một tiếng:”Tiểu Dư, cháu qua đây.”
Tần Dư vốn dĩ vẫn luôn nghe trộm, lúc này nghe thấy bà gọi, lập tức chạy ra.
Đứng thẳng người bên cạnh mẹ Dung:”Cô.”
Cậu ưỡn thẳng ngực, làm chính mình nhìn qua ngay ngay ngắn ngắn.
Mẹ Dung nhìn ba đôi mắt trợn tròn không thể tin nổi, trong lòng vui vẻ:”Nhìn thấy không, đây là em trai ruột của con rể chị, lần này con rể có việc không đi thăm anh chị được, nên để cho em trai thay mặt theo Yên Yên về thăm.”
Muốn tính kế con gái bà để vẽ mộng xuân thu cho mình ư?
Mối thù hai năm trước đẩy con bé xuống nông thôn bà còn chưa có tính sổ đâu!
“Tiểu Dư, đến đây, đây là bà nội của chị dâu cháu.” Mẹ Dung cực kì cao hứng giới thiệu.
Tần Dư cực kì có lễ phép chào: ”Cháu chào bà nội thông gia.”
Xưng hô này kêu lên có bao nhiêu là vi diệu, mẹ Dung nghe xong càng cảm thấy vui sướng, trên mặt cười tươi như hoa, mấy ngày hôm nay đây vẫn là lần đầu bà cười tươi như vậy.
Bà Dung:...
Như vừa mới nuốt phải một con ruồi.
Ai là bà nội thông gia với cậu ta?
“Thằng nhóc này đừng có mà tùy tiện kêu lung tung, hôn sự đó của Dung Yên không tính, bà nội nó còn sống sờ sờ, hôn nhân sao có thể đến phiên nó làm chủ?” Dung Trân nhảy ra nói.
Bà ta tuyệt đối không cho phép Dung Yên tự ý gả chồng, hơn nữa còn là gả ở nông thôn.
Nếu là không ai tới làm mai thì không tính, tùy tiện gả nha đầu đó cho nhà nào đấy là được, nếu có thành quả phụ hay mệnh bạc thì cũng chỉ có thể trách là mệnh nó không tốt mà thôi.
Nhưng hiện tại không được.
Dung Yên nhất định phải được gả cho nhà kia.
Nếu không công việc của con trai bà ta phải làm sao bây giờ? Hứa hẹn được phân cho nhà lớn của bà ta phải làm sao bây giờ? Chẳng phải đều sẽ bị ngâm nước nóng hay sao, chuyện này tuyệt đối không được.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Dư căng lại, khí thế vừa đủ, một chút cũng không giống như bộ dáng của một thằng nhóc nghèo không có kiến thức ở dưới quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-69.html.]
“Anh trai cháu kết hôn với chị dâu, đó là hôn nhân tự do, ai cũng không có quyền can thiệp, sao vậy, mọi người còn muốn ép duyên sao?”
May là hồi trước chị dâu kể chuyện xưa cho cả nhà nghe, từng giảng qua cái này, nếu không cậu cũng không nói được mấy lời cao thâm uyên bác đến thế.
Xem ra đọc sách vẫn có chỗ dùng được.
Hay là, về sau cậu nghiêm túc học hành một chút?
Mẹ Dung bị lời nói của nhóc con làm cho kinh hỉ.
Bà không ngờ miệng lưỡi cậu nhóc này lanh lợi đến thế, hơn nữa đầu óc còn rất thông minh.
Giỏi quá! Nhóc con thông minh như thế, chờ xong việc bà phải đi nhà sách mua ít sách về cho cậu dùng mới được, dù sao nhà bọn họ ở dưới thôn tương đối hẻo lánh, phỏng chừng chẳng mua được mấy quyển sách tốt.
May mắn Tần Dư không biết suy nghĩ này, nếu không…..Đảm bảo cậu sẽ tận lực hạ thấp chính bản thân mình.
Dung Trân trừng mắt nhìn Tần Dư, đối với người phá hư chuyện tốt của bà ta, đương nhiên bà ta nhìn không vừa mắt.
“Nhãi con thì ngoan ngoãn đứng ở một bên đi. Cái gì mà anh trai chị dâu mày chứ, một người nhà quê như anh mày mà cũng xứng cưới con gái Dung gia của chúng tao sao?”
Tần Dư hung tợn trừng mắt lại.
Dung Trân bị cậu trừng dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.
Ánh mắt của thằng nhóc này…..Làm cho bà ta nghĩ đến một loài động vật, chính là sói con Tây Bắc.
Giật mình nhận ra mình bị một thằng nhãi quê mùa dọa sợ, bà ta có hơi thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát: ”Trừng cái gì mà trừng? Có tin tao móc mắt chó của mày ra không hả?”
Nếu không phải Tần Dư cố kỵ đây không phải nhà cậu thì có khi cậu đã sớm lao lên đánh người rồi.
Chẳng qua trong đầu vẫn luôn tự dặn mình không thể mang phiền toái đến cho chị dâu được, cho nên mặc dù đang tức đỏ mắt nhưng cậu cũng chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Cậu có thể nhịn, nhưng mẹ Dung thì không tốt tính như thế.
Bà tiến lên một bước, lại tát Dung Trân thêm một cái, tức giận mắng: ”Cô mới là mắt chó.”
Quay đầu nhìn về mẹ chồng mặt đầy phẫn nộ: ”Mẹ, không phải mẹ luôn tự nhận mình là người có thể diện sao? Sao mẹ lại không biết cách dạy dỗ con gái mình cho tốt vậy? Nhìn cô ta mở miệng bẩn thỉu đến thế, hóa ra cái thể diện của mẹ chỉ là vẽ với người ngoài thôi à?”
Bà Dung bị dỗi đến mức cả người phát run, bà ta đã nhìn ra…..Con dâu cả hôm nay chính là muốn đè Dung Trân xuống đánh cho không ngóc đầu lên được.
“Tôi chỉ hỏi một câu, chuyện Dung Yên kết hôn….”
Mẹ Dung nhìn bà ta, không chút do dự thừa nhận.
“Chuyện đó đương nhiên là sự thật, đã kết hôn rồi, còn muốn giả vờ như chưa có chồng sao? Hơn nữa, con bé ở xa, chuyện này chưa kịp báo tin, không làm sai chỗ nào cả. Năm đó nếu không phải là nó thay cháu gái của mẹ xuống nông thôn thì năm nay Yên Yên nhà con đã sớm thi đậu đại học rồi, ai mà không biết thành tích học tập của con bé tốt đến cỡ nào.”
Chuyện xuống nông thôn, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến cái là lại khiến bà sôi gan ưa máu.
Cả nhà lão nhị đều không phải thứ tốt đẹp gì, con gái mình không muốn xuống nông thôn liền tìm cách để con gái bà thay thế, đi báo danh cho cô, kết quả, lúc nhân viên công tác tới cửa thông báo đã thành chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi.
Cho dù bà có một nháo hai khóc ba thắt cổ cũng không thể thay đổi được danh sách đã định, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến ấn tượng của nhân viên công tác.
Đến lúc đó liền phân con gái bà đến địa phương vừa bần cùng vừa lạc hậu……Thực ra cho dù bà không gây chuyện thì Dung Yên cũng sẽ không được phân đến chỗ nào tốt hơn cả.
Cách thành phố vừa xa lại vừa nghèo.
Mỗi đêm khi nghĩ lại chuyện này, bà đều muốn ăn thịt uống m.á.u đám người trước mặt.
Bà Dung sợ mình tức đến phát ngất, mạnh mẽ đè xuống lửa giận, nói:”Hôn sự này không tính, để nó ly hôn đi.”
Tần Dư dù sao cũng đã 12 tuổi, chuyện khác cậu nghe không hiểu, nhưng hai chữ ly hôn cậu vẫn hiểu rất rõ.
Lập tức giống như sói con bị chọc giận, hai mắt đỏ bừng, phảng phất giây tiếp theo sẽ có thể lao lên cắn người.
Cũng may mẹ Dung kịp thời ngăn cản sự xúc động của cậu.
“Mẹ, mẹ già đến hồ đồ rồi. Người ta đều nói thà hủy đi mười tòa miếu cũng không nên hủy một cọc hôn nhân. Mẹ là bà nội của con bé, lại bắt con bé phải ly hôn, vậy để con nói cho mẹ biết, chuyện này là không thể nào! Nếu mẹ không muốn bị tức c.h.ế.t thì tốt nhất mau quay trở về đi! Về sau cũng ít tới nhà con thôi, dù sao chuyện mẹ thiên vị nhà chú hai thì con đã quen rồi, không muốn phí thời gian đi so đo với mẹ đâu.”
Muốn tính kế con gái bà? Chỉ cần bà còn sống một giây, bọn họ đừng hòng đụng được đến con bé thêm lần nào nữa.
Nếu không bà sẽ tự mình tế mình!
Bà Dung nghiêm túc nói: ”Con dâu à, mẹ không phải đang thương lượng với con, mà là đang thông báo, Dung Yên là cháu gái mẹ, hôn sự của nó do mẹ làm chủ, không được mẹ thừa nhận thì đều không tính.”