Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:53:59
Lượt xem: 134

Hai người bọn họ vẻ mặt hùng hổ, ánh mắc hung ác........ Đứng trước mặt Dung Yên.

Dung Yên nhìn tư thế của một lớn một nhỏ trước mặt, khóe miệng giật giật.

“...Hai người không cần đi đâu.”

Lời này vừa nói ra, mẹ Dung liền dừng lại, “Nếu như mẹ không đi thì để con đi một mình à? Vậy sao mà được... Con đi, còn không phải là thỏ vào hang sói, có đi không có về sao...Mẹ không thể chịu nổi người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu.”

Loại chuyện đánh nhau này, một cô gái đi sao? Không thích hợp chút nào, phải để bà ấy đi.

Tần Dư không lên tiếng, nhưng lại nhanh chóng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với lời của thím Dung.

Người nhiều như vậy, chị dâu cả lại gầy như vậy, còn không phải là để mấy người đó đánh đập dã man sao?

Rõ ràng vào giờ khắc này, Tần Dư dường như lựa chọn quên đi thủ đoạn bạo lực khủng khiếp của chị dâu cả.

Dung Yên nhìn mẹ cô: “Yên tâm, con có cách khiến bọn họ im miệng, mẹ ở nhà trông chừng cha con, lỡ như có chuyện gì, vậy thì thật sự đúng là nói cái gì cũng không kịp nữa rồi. Mẹ, bây giờ… Con không còn là đứa con gái lúc trước của mẹ nữa, con vô cùng lợi hại... Không người nào có thể làm tổn thương con đâu.

Mấy câu cuối cùng cô nói có ý nghĩa sâu xa.

Đáng tiếc mẹ Dung không hiểu, bà ấy trợn mắt trắng: “Con siêu lợi hại sao? Có thể lợi hại đến mức nào chứ? Hoặc là chúng ta đi cùng nhau, hoặc là không ai đi hết...”

Gia đình kia vốn đang đợi con gái bà ấy mắc bẫy đó, bây giờ con bé thật sự đến đó, vậy thì thật sự phải làm theo mong muốn của bọn họ rồi.

“Con thật sự không sao, hai năm nay ở nông thôn... Con đánh nhau lợi hại hơn mẹ rất nhiều đó, thật sự chính là trò giỏi hơn thầy đó, như vậy đi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, để Tần Dư đi chung với con đi, thằng bé này sức lực tốt, còn là người đánh nhau rất giỏi.”

Tần Dư lập tức ưỡn ngực, gật đầu như mổ thóc: “Đúng vậy, cháu đánh nhau giỏi...”

Không đúng, bây giờ mình đang đóng vai đứa trẻ ngoan mà?

Đừng quản nữa, bảo vệ chị dâu cả quan trọng hơn.

Mẹ Dung: ...

Gọi một thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn đi đánh nhau, con nghĩ thế nào vậy?

Dung Yên không cho bà ấy có cơ hội từ chối: “Mẹ, mẹ phải ở nhà trông chừng cha con, mẹ yên tâm đi, ngay cả cha mà con cũng có thể cứu, còn có thể không đấu lại bọn họ sao? Hơn nữa, lần này con không đi đánh nhau, con đi nói đạo lý...”

Hàn khí tràn ngập trong mắt cô.

Cô đã cất bước đi ra ngoài rồi.

Tần Dư thấy vậy vội vàng đi theo, que cời lửa trong tay... Cậu ấy cũng không vứt lại.

Sắp c.h.ế.t rồi.

Hai người này không thể nào bớt lo được, một người gầy đến nỗi gió thổi có thể ngã xuống, người còn lại thậm chí còn không cao đến vai người khác, làm sao có thể đánh nhau chứ?

Nhưng mà, lỡ như sau khi bà ấy đi rồi chồng bà ấy ở nhà lại xảy ra chuyện gì....

Không được, bà ấy ấy vẫn phải đi.

Cho dù bà ấy và chồng bà ấy có c.h.ế.t đi nữa, vậy thì cũng không thể để con gái bà ấy và Tần Dư xảy ra chuyện được.

Bước nhanh ra ngoài… gõ cửa nhà bên cạnh.

Thím Kim bước ra mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Dung, tim bà ấy đập thình thịch... Chẳng lẽ lão Dung đã đi rồi sao?

Còn không đợi bà ấy mở miệng nói chuyện, mẹ Dung đã vội vàng nói: “Mẹ Kim Phong, chị giúp tôi trông chồng tôi một lát nhé, Yên Yên đi đến nhà bà nội con bé rồi, tôi phải đi xem thử mới được...”

Thím Lâm vừa nghe không phải người mất rồi, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng nghĩ đến việc Dung Yên đến nhà bà nội... Vậy sao mà được? Cả nhà đó đều không phải là người tốt.

“Chị mau đi đi, tôi sẽ giúp chị chăm sóc lão Dung, hay là gọi Kim Phong nhà tôi đi chung với chị nhé?“

“Không cần đâu, tôi đi lúc trước...” Mẹ Dung không lãng phí thời gian, nhấc chân đuổi theo...

Thím Lâm nhìn bóng người đang chạy rất nhanh kia.

Bà ấy thở dài một hơi thật sâu.

Cả nhà này, thật đúng là trời thấy còn thương……

Bởi vì mẹ Dung chạy theo, cho nên rất nhanh đã đuổi kịp hai người Dung Yên.

Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của mẹ cô:“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ đừng đi sao?”

Mẹ Dung phớt lờ cô, bởi vì bà ấy chạy một lúc, khiến bản thân mệt muốn chết.

Sau khi thở hổn hển, bà ấy mới hòa hoãn lại.

Mẹ Dung tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: “Con cho rằng mẹ có thể yên tâm ở nhà đợi sao? Đừng nói nhảm nữa, chúng ta cùng đi đi.”

Bà ấy cũng ra ngoài rồi, Dung Yên cũng không thể đuổi bà ấy về được.

“Được, nhưng mà, lát nữa mẹ đến trễ năm phút nhé.” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mẹ cô, Dung Yên giải thích thêm một câu: “Con có ý định riêng của mình, dù sao thì mẹ cứ đến trễ năm phút là được rồi.”

Mẹ Dung nhìn chằm chằm vào mặt con gái hồi lâu, nhưng thực sự không hiểu nổi đây là hành động gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-72.html.]

Nhưng mà bà ấy vẫn gật đầu, dù sao cũng chỉ là 5 phút mà thôi.

“Được, vậy thì năm phút.”

Dung Yên hài lòng nói: “Nếu đã như vậy, mẹ cứ đi từ từ thôi nhé, hai người tụi con đi trước một bước đây.”

Cô bảo Tần Dư đi theo.

Mẹ Dung: ...

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này.

Nhưng mà, vừa nãy chạy một lúc, cộng thêm việc trong khoảng thời gian bà ấy ăn không ngon, ngủ không yên, vừa lo lắng vừa đau buồn, quả thực tinh thần rất không tốt, lúc này chạy một đoạn ngắn, bà ấy cũng cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa rồi..

Vậy thì chỉ có thể từ từ đi đến nhà kia thôi.

Lát nữa bà ấy không thể thua thế được. Con gái bà ấy có thể làm gì chứ? Lát nữa vẫn là phải để bà ấy lên.

Nhà họ Dung bên này đang tức giận.

Đặc biệt là Dung Trân, lúc trước bà ta bị đánh nặng nhất, nửa mặt sưng tấy lên rồi.

Còn bị đánh mấy nhát chổi vào người nữa.

Con mụ khốn kiếp Đằng Dung đó dùng hết sức để đánh… Trên người chỗ nào cũng đau nhức cả.

Bà ta liên tục chửi bới: “...Đằng Dung điên rồi, cô ta còn mắng cả mẹ chúng ta nữa. Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được, chúng ta nhất định phải đánh lại cô ta mới được...”

Dung Văn Trạch cũng bị đánh mấy phát, ông ta cũng tức giận: “Đúng thế, cô ta điên thật rồi, còn mắng mẹ nữa, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì mà.”

Mấy người khác lúc đầu không tin, nhưng nhìn bộ dáng thê thảm của bọn họ, thật sự không thể không tin được.

Người phụ nữ Đằng Dung kia bây giờ ngang ngược như vậy sao?

“Bà ta cũng quá đáng lắm rồi, sao bà ta có thể đánh cả cha cháu chứ?“

Người tức giận là con trai thứ hai của gia đình Dung Văn Trạch, tên là Dung Toàn Long, 24 tuổi, tính tình có chút nóng nảy.

Dung Văn Trạch có ba con trai và một con gái.

Con trai cả Dung Toàn Côn năm nay 26 tuổi, con trai thứ hai Dung Toàn Long 24 tuổi, con trai thứ ba Dung Toàn Thắng 22 tuổi, cô út hơn Dung Yên hai tuổi, ăn Tết xong thì 21 tuổi. Năm mới, cô ta tên là Dung Mạn Mạn, bụng đầy ý nghĩ xấu xa, có thể xem như là người có đầu óc nhất trong nhà Dung Lão Nhị.

“Con thấy, chuyện này không thể giải quyết như thế được, bây giờ chúng ta đi đòi một lời giải thích đi.”

Lão tam Dung Toàn Sinh cũng khá đồng tình: “Phải đòi một lời giải thích, nếu như đánh một người tiểu bối thì cũng thôi vậy, sao bà ta lại đánh cả bà nội, cha và cô út chứ?”

Hai anh em vừa mở miệng, đã khiến lòng thù hận của mọi người đầy ắp.

Khiến Dung Trân vốn đang một bụng lửa giận lại càng tức giận hơn.

“Đúng, không thể bỏ qua như vậy được.”

Bà ta bao nhiêu tuổi rồi chứ? Còn bị người phụ nữ đó đánh thành bộ dáng này.. Người khác sẽ cười nhạo cô ấy như thế nào chứ? Con dâu sau này của bà ta không phải sẽ xem thường bà ta sao?

Cho nên cho dù là vì báo thù hay là vì chuyện khác, bà ta nhất định phải lấy lại mặt mũi mới được.

Nhất định phải lấy lại.

Bà Dung có sắc mặt âm trầm, cả đời này bà ta đều muốn làm người có thể diện, nhưng hôm nay bà ta thật sự đã cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã.

Dung Văn Trạch liếc nhìn vẻ mặt của mẹ mình, “Mẹ, chuyện này không thể xong được, mẹ phải làm chủ, hơn nữa nhà họ La bên kia ... Đang chờ câu trả lời đó. Mấy ngày nau chị dâu cả của có thể đau lòng quá nên hồ đồ rồi, mẹ không thể hồ đồ theo chị ấy được.”

“Không gả cho một gia đình tốt như vậy, chằng lẽ thật sự muốn sống dưới quê cả đời sau? Như vậy không phải là hủy hoại con bé Dung Yên kia sao? Mẹ là bà nội của con bé, không thể để cho người chị dâu cả kia của con hồ đồ như vậy được.”

Nếu Dung Yên không gả, vậy làm sao mà được?

Việc sắp xếp công việc, sính lễ cao như vậy...Còn có các loại tiền trà nước khóa, vậy thì thực sự chẳng còn gì cả.

Bà Dung mím môi.

Con dâu cả không nghe lời bà. Con trai cả bây giờ lại như thế này... Bà ta do dự một lúc, tốt xấu gì thằng cả cũng bò ra từ bụng của bà ta.

Nếu vì chuyện này mà thằng cả rời đi trong sự không yên tâm… Bà ta có chút không đành lòng.

Hơn nữa, chồng bà ta cả đời coi trọng nhất chính là con trai trưởng, hai cha con họ xuống lòng đất... Chồng bà ta có giận bà ta hay không?

Dung Mạn Mạn vốn im lặng bấy lâu nay cũng nhìn thấy sự do dự của bà nội, trong lòng cô ta lộp bộp.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng mở miệng nói: “Có phải là bác gái cả vì chuyện của bác cả mà chịu đả kích quá nặng nên điên rồi? Nếu như bác ấy điên rồi, vậy thì bác ấy không thể làm chủ được chuyện của em gái Dung Yên, bà nội là người đứng đầu nhà họ Dung, bây giờ, vẫn phải để bà nội làm chủ chuyện này mới được.”

“Bây giờ bác cả của cháu như vậy, hay là, bà nội đến nhà bác cả ở đi, sang đó giúp đỡ lo liệu mọi việc một khoảng thời gian, sau đó lại về nhà.”

Nhà của bác cả lớn hơn nhà cô ta một chút, nếu như bà nội có thể mượn cớ này đến đó ở, vậy thì sau này cô ta cũng có lý do vào căn nhà đó ở rồi.

Loading...