Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:06
Lượt xem: 187
Vẻ mặt bà ấy vừa tức giận vừa lộ vẻ kiên cường: “Không nói với mấy người nữa, tôi muốn hỏi những người này, họ có còn lương tâm không? Nếu không, sao lại khiến con gái tôi tức giận thành như vậy?”
“Đằng Dung, bà đừng tức giận nữa, bà còn phải chống đỡ cho gia đình bà nữa…… Đừng để ý những người này, nếu chọc tức hại cơ thể mình, vậy thì không có gì bù đắp được.”
“Đúng vậy, không thể nổi giận với bản thân, cái đó gọi là cái gì đau, cái gì kẻ thù cái gì vui đó?”
“Người thân đau, kẻ thù vui” Trong đám đông vẫn có người có học thức.
“Đúng vậy, chính là câu này, bà nên chăm sóc cơ thể thật tốt……”
……
“Cảm ơn, tôi không sao, tôi phải đòi lại công bằng trước ……” Lúc mẹ Dung quay người, sắc mặt biến đổi, ánh mắt hung hăng lên.
Vốn dĩ tường này không cách âm, hơn nữa cũng không có cửa, cách âm ở chỗ nào?
Nhà họ Dung vừa ngồi dậy đương nhiên là nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện này.
Mấy người bọn họ đều vô cùng tức giận.
Đây đúng là không biết xấu hổ…… Rõ ràng người bị đánh là bọn họ.
Bị đập phá cũng là nhà bọn họ.
Còn không biết xấu hổ đòi lại công bằng? Đòi lại công bằng cái rắm.
Con gái bà ấy sinh rất giỏi…… Người già lẫn trẻ nhỏ đều đánh.
Có ai bất hiếu đến vậy không?
Bà cụ Dung lúc trước bị dọa sợ, lúc này, nói chuyện bà ta cũng không nói nổi.
Bà ta cũng được xem như là sống hơn nửa đời người, cũng đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng, nhưng mà giống như ngày hôm nay…… Bà ta cảm thấy những cảnh tượng của mấy năm trước đúng là chẳng xem là gì.
Mẹ Dung bước vào, nhìn thấy một sân đầy người bị thương, lập tức trong lòng hớn hở.
Mắt đảo qua…… Lại nhìn thấy vài ô cửa kính bị đập hư, lập tức không nhịn được mà nở nụ cười.
Con gái, con làm rất tốt!
“Bà còn tới làm gì?” Sắc mặt bà cụ Dung u ám.
“Đương nhiên là tôi tới đòi lại công bằng, nhìn họ đi…… Một đám người đã làm con gái tôi giận tới mức nào, tức hỏng người rồi thì mấy người có thể đền cho tôi một cô con gái tốt như vậy không?”
“Đằng Dung, cô đừng có mà quá đáng……” Bà cụ Dung tức đến run người.
“Tôi quá đáng sao?” Mắt mẹ Dung lập tức đỏ hoe.
“Chồng của tôi bị bọn họ chọc tức đến hộc máu…… Bọn họ là muốn lấy mạng của chồng tôi đấy, cho dù tôi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ cũng không quá đáng, từ hôm nay trở đi, nhà của chúng tôi và nhà các người cắt đứt quan hệ, sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa.”
“Còn nữa, hy vọng sau này lúc bà xuống dưới hãy giải thích cho bố chồng tôi tại sao lại bắt nạt con trai cả ông ấy như vậy! Đúng là chưa từng thấy người mẹ nào mong con trai c.h.ế.t sớm như vậy……”
Sắc mặt bà cụ Dung lúc xanh lúc trắng, bà ta cứng miệng không trả lời được.
Lúc trước chỉ nghĩ tới việc kết hôn của Dung Yên, thật sự đúng là bà ta không nghĩ nhiều như vậy.
“Tôi không có……”
Ba chữ đó nói không có sức.
Bà ta chỉ bất mãn với con dâu cả.
Bà ta cũng hơi oán trách con trai cả có vợ quên mẹ…… Xa cách với bà ta nhiều năm như vậy.
Thật sự là không mong con trai cả chết.
Mẹ Dung cười lạnh, “Không có? Bà vẫn nên suy nghĩ lại những chuyện mà bà làm đi!”
Dù sao cảnh náo nhiệt cũng đã xem rồi…… Bà ấy cũng không định ở lại, dù sao nếu lại đánh…… dường như tay cũng không nghe theo.
Tội gì.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mấy người này, bà ấy cảm thấy sự tức giận mấy năm nay của bà ấy đều bị xua tan.
Quay người rời đi.
Dung Văn Trạch lại không bằng lòng, gia đình họ bị tổn hại thành như thế này, sao có thể để bà ấy rời đi như vậy chứ?
“Chị dâu, chị còn muốn chạy…… Cũng được, đến đây bồi thường rồi đi, nhà của chúng tôi, còn có chúng tôi bị thương như vậy, chỉ cần tôi báo công an thì tới lúc đó Dung Yên sẽ phải vào tù……”
Tần Dư lập tức đến gần lớn tiếng nói: “Thím, không cần sợ, lúc trước chị dâu đã nói nếu bọn họ muốn báo công an, vậy chị dâu cũng phải nói với cảnh sát chuyện về quê năm đó.”
Đền tiền? Đó là chuyện không thể, những người này một xu cũng đừng nghĩ lấy được.
Dung Văn Trạch trừng cậu ấy, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này ở đâu ra?
Tần Dư mới không sợ ông ta.
Có ai không biết trừng mắt chứ?
Lập tức cậu ấy trừng mắt lại, ánh mắt đó còn dữ tợn hơn gấp ba lần.
Cậu ấy không hề quên người này là người định làm cho cậu ấy mất chị dâu.
Ai bảo định cướp chị dâu của cậu ấy, vậy đây là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này của cậu ấy.
Còn muốn đền tiền, nằm mơ đi!
Dung Văn Trạch bị thằng nhóc này làm tức giận đến đau đầu, tên nhóc nhà quê rách nát này, lấy đâu ra lá gan trừng mắt với ông ta thế?
“Đúng vậy, muốn báo công an đúng không? Vậy đi báo nhanh đi, nếu không được, tôi cũng có thể đi báo thay cậu” Tuy là bà ấy rất bài xích chuyện báo công an, nhưng bà ấy cũng đủ can đảm để đi.
Nếu không những người này còn tưởng bà ấy sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-77.html.]
“Thím, chúng ta có lý là có thể đi khắp thế gian, chị dâu nói, cho dù là đánh gãy chân họ thì chị ấy cũng bình an không bị gì.”
May mà Dung Yên không ở đây, nếu không nghe những lời này, thế nào cô cũng phải biện hộ một chút cho bản thân, cô không có nói như vậy, cậu nhóc này đừng có thêm từ.
Dung Văn Trạch:……
Đúng lúc này, bà cụ Dung lên tiếng, “Cô đi đi, cô đi nhanh đi, tôi không muốn gặp lại cô”
Mẹ Dung hừ lạnh một tiếng, đi thì đi, ai thèm gặp bà chứ?
Trước khi đi không quên kéo tay Tần Dư, cùng nhau đi ra ngoài.
Trong lòng Tần Dư lại rất hào hứng.
Lại nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của những người đó lần nữa, đúng là tháng sáu uống nước ấm cũng thật sảng khoái.
Dung Văn Trạch nhìn người rời đi, ông ta tức giận, “Mẹ, sao mẹ lại để chị ta rời khỏi như vậy? Mẹ con chị ta đánh chúng ta thảm như vậy, còn phá hoại nhà chúng ta thành ra thế này, có thế nào cũng phải bắt chị ta bồi thường chút tiền mới được……”
Sắc mặt bà cụ Dung u ám.
“Được rồi…… Dáng vẻ của con bé Dung Yên đó…… Lẽ nào con đã quên nỗi đau rồi sao? Nó dám kiêu ngạo như vậy, con thật sự cho rằng nó không nghĩ tới hậu quả sao? Nếu con không sợ ba đứa con trai của con gãy tay gãy chân gì đó, vậy con cứ xem như lời nói của mẹ là cái rắm……”
Hiện giờ tâm trạng bà ta không tốt, không muốn nói thêm gì nữa, bà ta liền xoay người đi thẳng về phòng.
Hôm nay gặp chấn động quá lớn, phải đi nằm một chút.
Người duy nhất còn toàn vẹn trong sân đi rồi, người ở lại đều là người bị thương.
Một đám người vừa tức giận vừa xấu hổ.
Cũng may ai cũng đều bị thương …… Vậy nên không ai cười nhạo ai.
Nhưng mà Dung Mạn Mạn lại rất tức giận, bởi vì răng cô ta bị đánh gãy rồi, như vậy làm sao sau này cô ta có thể gặp người khác?
Vừa mở miệng, đã lọt gió, “…… Mẹ, răng con, con muốn đến bệnh viện trám răng……”
Cô ta phải phải đi chữa cái răng trước khi người khác…… chính xác là trước khi đối tượng của cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Còn về phần Dung Yên…… Trong mắt Dung Mạn Mạn lóe lên chút tàn nhẫn, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Thù ngày hôm nay, cô ta nhất định phải báo.
Năm đó, Dung Yên đã thua trên tay cô ta, con khốn không biết đạo lý kia hiện giờ đã trở thành một người phụ nữ nhà quê, con khốn đó không phải là đối thủ của cô ta.
Hôm nay…… Chỉ là cô ta tạm thời không để ý, không có bất cứ chuẩn bị gì.
Huống chi, cô ta là người dùng đầu óc, chứ không phải loại phụ nữ không có đầu óc chỉ cậy mạnh như Dung Yên.
Nói về sức mạnh, đương nhiên cô ta không bằng con khốn kia.
Dung Toàn Long người bị đánh sớm nhất vẻ mặt đầy đau khổ cũng nói theo, “Con cũng phải đến bệnh viện, hình như xương sườn con bị gãy rồi……”
Dung Toàn Côn và Dung Toàn Thắng không muốn đi, họ vừa mới nhúc nhích, ngoại trừ đau bên ngoài cơ thể thì xương chắc hẳn không bị gãy.
Vì thế mấy người này không muốn đi…… Chủ yếu là vết thương trên mặt họ quá rõ ràng.
Nếu đi ra ngoài, nói họ bị một đứa con gái đánh, như vậy sau này con cái họ ở bên ngoài phải làm sao?
Nếu không phải cơn đau đớn trên người quá mãnh liệt, họ cũng không tin những gì vừa trải qua là sự thật.
Dung Yên lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?
Vu Tố Huệ đau xót cho con trai, lại đau lòng cho con gái, dù sao cái răng trong miệng bị mẻ, thật sự rất xấu xí.
Vốn dĩ dung mạo đã bình thường, răng lại không được ngay ngắn, con rể tương lai nhìn thấy chẳng phải một giây đã bị dọa bỏ chạy sao?
“Đi khám bác sĩ……”
Nghĩ tới sắp phải tiêu một số tiền lớn, lòng bà ta đau thắt.
“Ôi, Dung Yên là đồ ngôi sao chổi…… Sao nó lại tàn nhẫn như vậy…… Đúng là không có lương tâm……”
Lúc này cũng chỉ có thể mắng ngoài miệng cho đã ghiền, nếu như Dung Yên thật sự xuất hiện trước mặt bà ta thì bà ta cũng không dám nói.
Thật sự sợ bị đánh……
Người nhà họ Dung đều mắng Dung Yên ở trong lòng, mắng cô tàn nhẫn, mắng cô vô lương tâm, mắng cô lòng dạ ác độc, mắng cô bất hiếu…… Người như vậy nên bị dìm xuống ao.
***
Trên đường Dung Yên hắt hơi mấy cái, nhưng mà cô không để bụng chút nào, dù sao cơ thể cô cũng khỏe mạnh không thể bị cảm lạnh, chắc chắn là có người mắng cô ở sau lưng…… Chắc là mấy người bị đánh vừa nãy mắng cô.
Nhưng cô là người sẽ để ý chuyện như vậy sao?
Về đến nhà, đúng lúc thím Kim đi ra từ nhà cô.
Thím Kim vừa nhìn thấy Dung Yên đã vội vàng hỏi, “Dung Yên, cháu không sao chứ? Người nhà họ Dung không làm gì cháu chứ?”
Dung Yên lắc đầu: “Cháu không sao, chút nữa mẹ cháu sẽ trở về, mẹ cháu cũng không sao.”
Cô đã biết tại sao thím Kim lại đi ra từ nhà cô, chắc chắn là mẹ cô nhờ thím Kim chăm sóc ba cô.
Thím Kim nghe vậy liền thở phào một hơi.
“Không có sao là được rồi, ba cháu cũng không sao, vẫn còn ngủ.”
Dung Yên: “Cảm ơn thím Kim, vậy cháu đi vào nhé.”
Thím Kim xua tay, “Đi đi!”
Dung Yên đi vào.
Cô đi vào phòng ba cô để gặp ông ấy trước…… Bắt mạch cho ông ấy, vẫn còn ổn.