Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:56:20
Lượt xem: 173
Dung Yên đẩy người đàn ông mà cô bắt trước mặt ra: “Người này và hai tên dưới đất đều là ăn trộm.”
Người đàn ông lảo đảo một chút, hắn ta biết lúc này hắn ta đang bị mọi người bao vây…… Muốn chạy là tuyệt đối là không thể chạy thoát, vì thế hắn ta ầm ĩ biện hộ: “Tôi không phải ăn trộm, cô nói bậy.””
“Tôi nói bậy?” Dung Yên cũng không nói nhảm nhiều với hắn ta, bước tới, dùng sức lôi kéo lắc lư…… Cho dù là tiền, hay là đồng hồ thì đều rớt xuống.
Mọi người nhìn nhìn thấy tiền và đồng hồ rơi như vậy thì đều ngây người.
Trời ạ, rõ ràng trộm nhiều như vậy, chớp mắt vẻ mặt mọi người đều rất căm phẫn, họ đều bắt đầu sờ túi tiền của họ, nhìn xem có thiếu hay không.
Chưa kể, trong đám đông có mấy người la lên mất tiền.
Dung Yên nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một tiếng, “Những thứ này là gì? Đừng với với tôi đều là của anh.”
Cô nhặt một xấp tiền trong đó, “Xấp tiền này, là của tôi…… Xấp tiền này vừa đúng 93 tệ.”
Công an nhận lấy đếm một chút, khỏi phải nói, vừa đúng.
Bọn họ trả tiền lại cho Dung Yên.
Đội trưởng Lý nhìn Dung Yên, “Cảm ơn vị đồng chí này, bọn chúng đúng là ăn trộm, chúng tôi đã theo dõi rất lâu, đáng tiếc mấy người này khá xảo quyệt, không ngờ lần này lại có thể bị cô bắt được, thật sự rất cám ơn.”
“Không cần cám ơn, lần trước em chồng tôi bị trộm mười đồng tiền, là do hắn ta ăn trộm, chỉ tiếc lần trước hắn ta đã trốn thoát, hơn nữa lúc đó chúng tôi có việc nên không báo công an…… Không ngờ lần này hắn ta lại trộm của tôi……”
Ăn trộm:……
Hắn ta trộm tiền của em chồng cô ta hồi nào?
Với lại, hắn ta chưa từng trộm mười đồng tiền, bình thường đều là vài hào tới vài chục hào.
Còn có vài xu, con số mười đồng này…… Thật sự hắn ta chưa từng trộm.
Đội trưởng Lý không ngờ còn có chuyện này xảy ra, “Cô yên tâm, tôi sẽ khiến chúng bồi thường tiền cho cô.”
“Không cần, ngày mai tôi phải đi rồi, mười đồng tiền này cứ để mua bữa sáng cho công an các anh đi! Các anh giữ an ninh trật tự khu vực này cũng rất vất vả.”
Đội trưởng Lý vô cùng cảm động vì lời nói của cô.
“Vậy không được, chúng tôi không thể nhận, như vậy đi, nếu ngày mai cô phải rời khỏi đây thì tôi sẽ ứng trước mười đồng tiền này, cô cầm đi.”
Nói xong anh ấy lấy tiền từ trong túi ra.
Đương nhiên Dung Yên sẽ không cần, “Mua bữa sáng cho mọi người, cứ như vậy đi, tôi có việc đi trước.”
Nói xong, cô chen giữa mọi người rời khỏi.
Đội trưởng Lý nhìn thấy người biến mất, thở dài một hơi, cô gái này có lòng dạ thật hiền lành.
Quay đầu lại nhìn ba người bị bắt, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “Đưa bọn chúng đi.”
Ba tên ăn trộm:……
Dù thế nào bọn chúng cũng không ngờ lại có thể thua dưới tay một người đàn bà gầy yếu.
Dung Yên vừa bước vào nhà ga đã bị bọn chúng theo dõi, vốn đang cho rằng đây là một con dê béo.
Cô gái này bất kể là khí chất, ngoại hình hay là trang phục, cái nào không thể hiện cô chính là một con dê béo chứ?
Không trộm của nhà giàu này…… Vậy bọn chúng còn trộm của ai nữa?
Chỉ là không ngờ tới người phụ nữ này lại lợi hại như vậy…… Nếu sớm biết cô lợi hại như vậy, nhất định bọn chúng chạm cũng không dám chạm vào cô.
Đội trưởng Lý nhặt tất cả tang vật trên mặt đất lên, “Ai bị trộm đồ, bây giờ hãy theo chúng tôi đến đồn công an đường sắt, sau khi mọi người điền thông tin, thì tiến hành nhận lại.”
Mấy thứ này ở đây, không phải người ta cứ nhận bừa là được nhận.
Điều này khác với cô gái vừa rồi, dù sao cô gái đó cũng lập tức báo đúng con số.
Những người bị mất tiền và đồng hồ theo sau, nhưng mà, đây cũng là một số ít trong đó mà thôi.
Một số người bị trộm đã rời khỏi ga tàu hỏa từ lâu.
Sau khi Dung Yên ra khỏi ga tàu hỏa, cũng không trở về ngay, mà cô đi đến chỗ khác.
Ví dụ như, cô tìm một chỗ không người cải trang cho bản thân một chút, sau đó đến chợ đen.
Cô vừa đến chợ đen, đã có một người đàn ông bước tới chặn đường của cô, “Thím, thím lại đến rồi, tôi chờ thím đã lâu, trong tay thím còn lương thực không?”
Dung Yên:……
Anh mới là thím đó.
Nhưng mà, dáng vẻ này của cô, đúng là giả dạng bà thím.
“Có, lần này tôi mang 300 cân gạo, 300 cân bột mì tinh, ngoài ra, tôi còn có khoảng 100 cân mì ống.”
Người đàn ông vừa nghe lần này cô lại mang theo nhiều thứ như vậy thì vô cùng mừng rỡ.
“Thật tốt quá, tôi muốn tất cả, chúng ở đâu?”
Dung Yên nhìn anh ta một cái.
"Cậu tìm người tới, địa điểm giao dịch như cũ. Tôi chỉ chờ các người năm phút."
"Được, tôi đi liền đây." Người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Dung Yên cũng không hề dừng lại, tới địa phương không có người lần trước cô tìm được, trực tiếp lấy ra lương thực đã chuẩn bị từ trước trong không gian.
Còn tai cô thì lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài ngõ nhỏ.
Mãi năm phút sau mới có tiếng bước chân truyền đến……Cô cẩn thận lắng nghe một chút, thì biết là người giao dịch cùng với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-96.html.]
Người đàn ông đẩy xe đẩy lại đây, còn có ba người đi cùng với anh ta.
Vừa nhìn thấy lương thực trong góc khuất đã cực kỳ cao hứng.
Lập tức để cho một người canh giữ ở bên ngoài.
Hai người khác thì kiểm tra chất lượng hàng hóa.
Sau khi người đàn ông nghe thấy đã kiểm kê hàng hóa xong, nhanh chóng tính toán số tiền, "Số tiền không sai, đây là tiền, thím đếm một chút."
Dung Yên nhận tiền, mau chóng đếm số tiền.
Sau khi thấy không có vấn đề gì thì bỏ vào trong túi quần áo, nhưng thực tế là bỏ vào trong không gian.
Cô chuẩn bị đạp xe chạy lấy người.
Người đàn ông tên là Lưu Vượng Phúc, anh ta thấy Dung Yên phải đi liền vội vàng hỏi, "Thím, khi nào thím đến nữa?"
Dung Yên nghe được người ta gọi cô là thím thì cực kỳ khó chịu.
"Có việc nên không tới."
Sau khi nói xong, cũng không đợi Lưu Vượng Phúc nói thêm cái gì, đã trực tiếp đạp xe rời đi.
Lưu Vượng Phúc: ……
Xong rồi, nguồn cung cấp tốt như vậy mà giờ lại không còn nữa.
Dung Yên đạp xe đạp đến một chỗ không người, xóa đi toàn bộ đồ giả dạng, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu của cô, sau đó mới đi ra ngoài.
Cô vừa đạp xe đạp, vừa tính nhẩm trong lòng số tiền tiết kiệm của mình.
Trong khoảng thời gian ở bên này, cô cũng đã kiếm lời được không ít tiền, bao gồm bán được năm cây nhân sâm lớn ở trong không gian.
Tất cả các thứ này đều được trồng trong không gian của cô.
Mỗi cây hai trăm, tổng cộng là một ngàn đồng tiền.
Hơn nữa, cô cũng đã bán không ít lương thực, những lương thực này đều là trong siêu thị ở không gian.
Cộng dồn lại, trên tay cô cũng có được năm ngàn đồng tiền.
Số tiền này đối với người khác là rất nhiều, nhưng mà đối với cô, thì nó cũng không nhiều lắm.
Vốn dĩ cô muốn mua tứ hợp viện, lúc trước là tiền không đủ, hiện tại là cô không kịp chọn nhà ở, cũng chỉ có thể để lần sau lại mua vậy.
Cô đạp xe đạp quẹo vào một hướng khác để đi về nhà, đột nhiên có người kinh hoảng thất thố lao ra từ chỗ ngoặt……
Nếu như không phải Dung Yên phanh lại kịp thời thì đã đụng vào nhau.
Nhưng mà người phụ nữ này vẫn trẹo chân ngã lăn trên mặt đất.
Dung Yên thấy vậy, lễ phép hỏi cô ấy, "Cô không sao chứ?"
Tuy rằng không có đụng phải, nhưng người này chắc không phải muốn tống tiền cô đấy chứ?
Người phụ nữ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Dung Yên thì rất kinh ngạc, "Dung, Dung Yên?"
Dung Yên không nghĩ đến còn gặp phải người quen.
Nhưng mà thật sự là cô không quen biết người phụ nữ trước mặt này, bởi vì cô rất mơ hồ đối với ký ức của nguyên chủ.
Người phụ nữ thấy cô không nói lời nào, lại nói thêm một câu, "Dung Yên, cô không nhớ tôi sao? Tôi là bạn học cấp ba của cô……"
Nguyên chủ chỉ học có nửa học kỳ cấp ba, đã bị tính kế phải xuống nông thôn.
Đúng thật là cô không quen biết người này.
"Tôi là Lưu Hồng đây, cô không nhớ rõ tôi sao?" Lưu Hồng bò dậy từ trên mặt đất, cô ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, còn có âm thanh mắng nhiếc, sắc mặt đại biến, chủ động nói với Dung Yên, "Thực xin lỗi, tôi không thể nói chuyện nhiều với cô……"
Vừa mới bước được một bước, cô ta đã cảm thấy loại đau thấu tim.
Đúng lúc này, kẻ truy đuổi cô ấy cũng tới.
Người đuổi theo là một nam một nữ, còn có một bà lão thở hổn hển chạy theo phía sau.
Bọn họ vây quanh Lưu Hồng, "Lưu Hồng, mày chạy đi đâu?"
Lưu Đại Thắng rất tức giận, người phụ nữ đi cùng ông ta là vợ của ông ta, tên là Trịnh Hạ.
Bà ta cũng rất tức giận, "Lưu Hồng, nếu như mày không muốn thì phải nói sớm, sao phải chạy trốn?"
Lưu Hồng khóc, "Tôi không cần……"
Dung Yên nhìn những người này, cô cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn người đang rơi lệ đầy mặt, cô lộ ra thiện tâm khó có được, "Lưu Hồng, cô có muốn trợ giúp không?"
Lưu Hồng nghe được lời này, nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Dung Yên.
Còn không đợi cô ấy nói chuyện, bà lão kia đã há mồm, "Tôi là mẹ nó, nó cần gì sự trợ giúp của cô chứ? Cô gái, khuyên cô đừng nên xen vào chuyện của người khác."
Dung Yên không để ý đến bà ta, chỉ nhìn về phía Lưu Hồng, "Nếu cần báo án, thì tôi sẽ báo án giúp cô."
Vài người nhà họ Lưu thay đổi sắc mặt, Lưu Hồng vừa nghe thấy là báo án, cô ấy lắc đầu, "Không cần……"
Dung Yên vừa nghe thấy lời này, thì cũng không có nói nhiều.
Nếu như bản thân cô ấy đã không cần, cô cũng không cần can thiệp vào chuyện này.
Chuẩn bị đạp xe chạy lấy người.