Tháng 8 năm 1966.
Giữa mùa hè oi bức, Thượng Hải trở nên lạnh lẽo và u ám lạ thường.
Tại ngã tư Phục Mậu Lộ và Hoài Hải Trung Lộ, giữa ban ngày ban mặt trên con đường lớn đông đúc, xuất hiện một t.h.i t.h.ể phụ nữ.
Người đầu tiên phát hiện ra là một nữ sinh đang đeo cặp đi học. Cô bé tưởng rằng có người ngã trên đường nên muốn đỡ dậy, nhưng khi sờ vào một bàn tay thì phát hiện nó đã mục rữa và thối nát. Tiếp theo, cô bé nhìn thấy một đôi mắt mở to trừng trừng, không bé lòng trắng, khuôn mặt xanh tím, khiến cô bes lạnh cả người, hét lên một tiếng chói tai.
Tiếng hét chói tai đánh thức những cư dân trên Phục Mậu Lộ!
"Trời ơi! Thể xác bị vứt ngay trên đường lớn!"
"Đây là thời buổi gì, có ai cứu chúng ta không!"
"Đây là đạo lý gì, đây là đạo lý gì nữa!"
…
Thủy Lang bị nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm, đồng thời cũng bị cảm giác bất lực chưa từng có quét qua, khiến cô không thể kiểm soát được cơ thể mình.
Cảm giác này rất xa lạ, nhưng đối với cơ thể non nớt của cô thì không hề xa lạ, trong chốc lát, cô rơi vào trạng thái hoảng loạn và hoang mang, cùng với nỗi sợ hãi ngày càng sâu.
Cô khao khát thoát khỏi tình cảnh khó khăn này ngay lập tức, cảm thấy nước mắt sắp trào ra, giọng nói cũng không thể kiểm soát được mà phát ra những tiếng hét chói tai, dây thanh như sắp đứt, nhưng vẫn không thể giải quyết được tình cảnh khó khăn này, ngược lại còn chìm sâu hơn...
Ngay khi cô sắp mất đi lý trí và thể xác, đột nhiên, một cơ thể ấm áp và gầy guộc ôm lấy đầu cô, che mắt cô lại.
Thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Thủy Lang ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, bên tai đồng thời vang lên một tiếng hét hoảng loạn: "Tiểu Hách!"
"Đừng sợ."
Tiếng nói vỡ giọng đặc trưng của thời thanh thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu, trong nháy mắt xua tan nỗi sợ hãi vô biên của cô.
Thủy Lang cảm thấy mình đang nắm chặt áo khoác của anh, buông giọng khóc nức nở!
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, cô đã mất đi mẹ, bị bạn học và giáo viên xa lánh, bị bắt nạt, bị đánh đập và mắng chửi.
Tất cả những người thân thiết nhất đều đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên hung dữ.
Những người từng theo đuổi cô, đột nhiên dùng những lời lẽ khó nghe để sỉ nhục cô, đuổi theo cô, nhổ nước bọt và giật tóc cô.
Chỉ trong một đêm, mọi người trên thế giới này đột nhiên đều hận cô đến mức muốn cô chết.
Thủy Lang nắm chặt người duy nhất còn nguyện ý ôm và an ủi cô, nước mắt tuôn trào.
"Tiểu Hách!"
Tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần.
Ngực ấm áp biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-120-1.html.]
Người kia bị kéo đi.
Làn khí lạnh một lần nữa từ bốn phương tám hướng ập đến.
Thủy Lang co ro người lại, chui đầu vào góc đường, khóc đến mất lý trí.
Cô không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Cô chỉ muốn ngồi ở đây.
Không muốn đối mặt với mọi người trên thế giới này nữa.
Trong cơn hoảng loạn, giọng nói khiến cô đừng sợ lại một lần nữa vang lên:
"Ba, con quyết định đi học trường quân đội!"
Thủy Lang từ từ mở mắt, khóe mắt đã đẫm nước mắt, nhìn lên những đường cong tinh xảo trên trần nhà, treo những chiếc đèn thủy tinh xa lạ mà quen thuộc.
Đây là đèn hiệu của một thương hiệu Pháp, quà tặng khi cô chuyển nhà.
Trên toàn thế giới chỉ có một chiếc.
Thủy Lang hoảng hốt trong lòng, nắm chặt khăn trải giường.
Đột nhiên, một bàn tay to vươn ra vuốt trán cô, Thủy Lang trong nháy mắt cứng đờ người, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Chu Quang Hách với những nếp nhăn dài ở khóe mắt.
"Sốt rồi." Chu Quang Hách cau mày: "Em không phải là dương tính chứ? Anh đi lấy nhiệt kế."
Thủy Lang nắm lấy tay hắn, trái tim đột nhiên trở về đúng chỗ.
Lại ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Vừa rồi cô nhớ ra đây là khi sửa sang lại nhà Tây năm ngoái, cô đã tự mình đi tìm thương hiệu quốc tế đó để đặt làm chiếc đèn thủy tinh treo này.
"Sao vậy?"
Chu Quang Hách nắm lấy tay Thủy Lang: "Có phải khó chịu không? Giọng nói còn đau không?"
Thủy Lang nuốt nước miếng, tức thì như nuốt phải lưỡi d.a.o vậy, đau nhói, gật đầu, buông tay anh: "Em chắc chắn sẽ bị đưa đi cách ly, anh ra ngoài trước đi, tránh xa em một chút."
Chu Quang Hách không những không đi mà còn ngồi lại gần hơn, giúp Thủy Lang chỉnh góc chăn: "Em dương tính rồi, anh cũng không thoát được, cho dù có trốn thoát được, anh cũng muốn đi cách ly cùng em."
Thủy Lang nắm lấy tay anh, trên mặt nở nụ cười: "Đều bao nhiêu tuổi rồi, còn nói những lời trẻ con."
"Lời thật lòng." Chu Quang Hách dùng trán áp vào trán Thủy Lang để đo nhiệt độ: "Hình như càng sốt, anh lại tra xem giai đoạn đầu của dương tính có những triệu chứng gì."
Thủy Lang áp mặt vào tay anh: "Gọi điện cho Cư ủy đi, bảo họ đến kiểm tra xem em có phải dương tính không, rồi xem là đưa em đi cách ly riêng hay cách ly tại nhà."
"Kháng nguyên(*) gì đó, họ đã phát rất nhiều rồi." Chu Quang Hách xách hộp thuốc, lấy ra một gói nhỏ, nheo mắt đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trên mặt: "Que tăm bông đưa vào mũi xoay 15 giây, cả hai bên đều phải xoay."
(*) Kháng nguyên là bất kỳ chất nào được hệ thống miễn dịch của cơ thể nhận dạng là ngoại lai và gây ra phản ứng miễn dịch. Kháng nguyên có thể là các phân tử như protein, carbohydrate, lipid hoặc axit nucleic.
Chu Quang Hách xé mở bao bì, lấy ra tăm bông, đưa cho Thủy Lang: "Em tự làm đi, cố gắng đưa sâu vào, xoay nhiều một chút."