Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 29-10
Cập nhật lúc: 2024-11-06 22:22:25
Lượt xem: 51
“Không nhanh như vậy đâu, các người đừng nghe gió thành mưa.”
Chu Quang Hách dựng xe, rửa tay bằng xà phòng, đi tới bên cạnh Thủy Lang, cầm chai nước ngọt trước mặt cô lên: “Của em à?”
Lúc Thủy Lang gật đầu, trong nháy mắt nước ngọt đã bị lấy đi.
Chu Quang Hách đưa chai nước ngọt lên môi, hơi ngửa đầu, yết hầu không ngừng nhấp nhô, một chai nước ngọt chỉ còn thấy đáy.
Thủy Lang: “?”
Quan hệ giữa hai người bọn họ có thể uống chung một chai nước ngọt sao?
“Anh khát nước quá.” Chu Quang Hách đặt cái chai rỗng lên bàn, từ dưới đất lấy ra một chai mới, mở nắp, đặt trước mặt Thủy Lang.
Thủy Lang: “...”
Tại sao vừa rồi không trực tiếp mở một chai mới?
“Anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Chu Quang Hách giữ lấy vai Tống Khởi Ba, ngăn cản anh ấy đứng dậy nhường chỗ, nhìn đồ ăn trên bàn: “Kim đan len? Một bữa tiệc?”
Đột nhiên, một cái đùi gà được đưa tới.
So với những xiên thịt nhỏ trên đĩa, cái đùi gà này có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Chu Quang Hách sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, trái tim vốn ở vị trí ban đầu lại bắt đầu d.a.o động, nhưng không phải căng thẳng như trước khi trở về, mà là nhẹ nhàng muốn bay ra ngoài.
“Em ăn đi.”
“Em đã ăn một cái rồi.” Thủy Lang không nói, còn đặc biệt để lại hai cái trong bếp, chuẩn bị chờ anh trở về sẽ chiên cho anh ăn, bây giờ cô định sẽ chiên cho mình ăn: “Anh ăn cái này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-29-10.html.]
Những người đang buôn chuyện dừng lại, nhìn hai người bọn họ.
Chu Quang Hách không muốn trở thành người đi buôn chuyện, nhận lấy đùi gà cắn một miếng: "Thật sự rất ngon."
Thịt gà còn rất ngọt.
Tống Khởi Ba ho nhẹ một tiếng: “Mới vừa nói tới đâu nhỉ, không nhanh như vậy phải không? Còn có chuyện gì mờ ám à?”
“Ngày mai nhân chứng sẽ được triệu tập.” Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang: “Nhân chứng đã lên đường rồi.”
Thủy Lang cau mày: “Nhân chứng là ai?”
Chu Quang Hách cũng khẽ cau mày theo: “Em trai của Ô Thiện Bình, Ô Thiện Thành.”
“Loạn, thật sự là loạn.” Tống Khởi Ba lắc đầu: “Tôi vốn tưởng rằng nơi hỗn loạn nhất ở khu Phục Mậu chỉ có bên trong ngõ Bình An, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này trên đường Phục Nam.”
“Ngõ Bình An?” Chu Huỷ tò mò hỏi: “Chính là ngõ có dân số bình quân đông nhất, nhưng bình quân nhà ở lại nhỏ nhất? Tại sao lại hỗn loạn?”
“Không đăng ký thì không biết, vừa đăng ký liền giật mình. Trong đó chuyện gì cũng có, loạn tới thất điên bát đảo, căn bản không giải quyết được, nhảy lầu, cầm đao, xế chiều hôn nay đã trực tiếp doạ người trong cục quản lý bất động sản bỏ chạy.” Tống Kỳ Ba nhìn Thủy Lang ở bên cạnh đang suy nghĩ: “Chị dâu, tôi nghe nói người ở nhiều phòng ban của cục quản lý bất động sản của chị đều đã tham gia vào đội đăng ký. Chị sẽ không bị chuyển đến đó đấy chứ?”
Thủy Lang còn chưa kịp nói gì thì người hàng xóm trong ngõ đã giật mình hét lên:
“Cô không thể đi, cô không thể đi đến chỗ đó!”
“Ở đó đều là những người ngang ngược, không chỉ là hộ nghèo mà là đặc biệt nghèo, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được.”
“Tôi nghe nói không ít người bị lừa đến đó, náo loạn rất nhiều năm rồi nhưng không có cách gì giải quyết được.”
“Ở đó có rất nhiều trao đổi ngầm, chính quyền không thể dễ dàng giải quyết những tranh chấp, nên đẩy lên chính phủ, muốn chờ chính phủ giải quyết.”
“Cô bé, dù đầu óc cô thông minh cũng đừng dính vào đống lộn xộn ở đó.”
“Cán bộ Thuỷ là người mới, không có khả năng giải quyết phiền toái lớn như vậy, yên tâm đi.”