Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 33-1
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:28:49
Lượt xem: 38
“Thiện Bình, tới ăn cơm đi.”
Lão phu nhân bưng một bát canh gà đặt lên bàn: “Tức giận cũng vô ích, con đừng bỏ đói thân thể, nghĩ tới những chuyện đó, kỳ thực mẹ cũng không ăn nổi.”
“Soạt.”
Lão phu nhân hớp một ngụm canh gà lớn, cầm một cái đùi gà cắn một miếng: “Mẹ thật sự là tức giận đến đau dạ dày!"
Ô Thiện Bình nằm dài trên ghế sô pha, không nhúc nhích, chỉ qua mấy ngày, ông ta đã giảm đi ít nhất mười cân, trong đó có tám cân giảm mất vào ngày phát hiện ra mình hoàn toàn không có tư cách thừa kế tài sản, nằm hai ngày cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Ăn đi.” Lão phu nhân đưa cái đùi gà đã ăn một nửa, đưa vào miệng con trai: “Bọn họ tức giận thì có thể hiểu được, con thực sự không cần phải tức giận như vậy."
Nghe được câu này, mí mắt Ô Thiện Bình động đậy, nhìn về phía mẹ mình.
“Không phải nhà nước vẫn phải trả lại những ngôi nhà và tài sản đó sao? Là trả về trong tay Lang Nhi, cũng không phải chạy vào tay người khác.” Lão phu nhân tuổi tác cao, đã nhìn thấy nhiều chuyện, chứ tới hai ngày đã nghĩ thông suốt: “Lang Nhi là con của con, trong người con bé chảy dòng m.á.u của con, đây là sự thật cả đời không thể thay đổi.”
“Con bé đó.” Đã hai ngày nay Ô Thiện Bình không mở miệng nói chuyện, giọng nói phát ra khàn khàn: “Không nhận người thân, giở trò đùa nghịch chúng ta như vậy, cũng không chịu buông tha cho Nguyên Diệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-1.html.]
“Lang Nhi dù sao cũng đã xuống nông thôn chịu khổ nhiều năm như vậy, trong lòng có oán hận.” Lão phu nhân nhìn con trai không chịu ăn, tiếp tục cắn đùi gà: “Nhưng con đừng quên bản chất bên trong con bé có tính cách như thế nào, là nhu nhược, hèn nhát. Sở dĩ mấy ngày trước có thể làm như vậy là bởi vì kìm nén lửa giận, ai bảo lúc trước các người đưa con bé đến một nơi xa xôi như vậy, chỗ đó âm mấy chục độ đấy, con bé đã ở đó mười năm rồi, nếu để con đi, con có chịu nổi không?”
Ô Thiện Bình không lên tiếng.
“Phát tiết như vậy là tốt rồi, chúng ta là người lớn, sao có thể so đo với một đứa trẻ?” Lão phu nhân ngồi nhích về phía trước nói: “Bên chỗ Thủy gia không có họ hàng thân thích nào, cho nên Lang Nhi chỉ có chúng ta là người thân, chỉ cần chúng ta dỗ dành con bé, thương yêu con bé, chẳng phải nhà cửa, tài sản vẫn là của người bố ruột là con sao?”
Trong mắt Ô Thiện Bình xuất hiện một chút ánh sáng, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sô pha.
Lão phu nhân mỉm cười: “Cho dù không thể lập tức đưa hết cho con, nhưng hôm nay con lấy một cửa hàng, ngày mai một chiếc ô tô, ngày mốt lại lấy tiền, dần dần, chẳng phải tất cả sẽ lại là của con sao?”
“Mẹ, rốt cuộc vẫn là mẹ có tầm nhìn xa!” Ô Thiện Bình bưng canh gà đang định húp một miếng thì đột nhiên ra một chuyện, lập tức dừng lại: “Nhưng Thủy Lang đã kết hôn với một người công an, còn là một người công an có năng lực, ngày đó mẹ cũng đã gặp rồi, chính là vị quyền đội trưởng đội an ninh.”
“Kết hôn thì đã làm sao? Dù có kết hôn thì con vẫn là bố của con bé.” Lão phu nhân nhai xương đùi gà: “Một căn nhà lớn như vậy, con muốn ở, con bé còn có thể đuổi con ra ngoài sao? Có nhiều nhà máy như vậy, ngoài tiền ra, tất cả đều là quan hệ đấy. Con quên rồi à? Trước đây lúc chúng ta chỉ vừa mới đính hôn với Thủy gia, người tới tặng quà hết lớp này đến lớp khác, đồ tốt nào cũng có, xếp hàng trước nhà chúng ta, đuổi cũng không đi.”
“Mẹ, mẹ nói rất đúng!” Ô Thiện Bình kéo nồi thép múc đầy một bát cơm: “Con quên mất những chuyện này, chỉ cần tài sản vừa trả về, sẽ lại có rất nhiều người lao tới lấy lòng chúng ta, con là bố của con bé, đây là chuyện con bé không thể thay đổi được!”
“Nghĩ như vậy là được rồi.” Lão phu nhân rất đắc ý, húp mấy ngụm canh gà, rồi thỏa mãn tựa lưng vào ghế sô pha nhìn gác xép trong căn nhà gỗ: “Mấy năm nay, các con bận rộn công việc, mẹ chưa bao giờ đến sống ở đây, vất vả lắm mới tới được, mấy ngày nay mẹ giống như chịu đại tội, đầu óc choáng váng, không thở nổi, đi đường chân như nhũn ra, trong lòng vẫn còn hoảng loạn.”