Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:16:24
Lượt xem: 212

“Đúng vậy, trước kia tôi chỉ được xem tương tác giữa hổ mẹ và hổ con trên mạng, lúc đó đã cảm thấy rất thú vị, không nghĩ tới bây giờ còn có thể tận mắt nhìn thấy cảnh này.”

Khóe miệng Trình Dao khẽ giật, không nói gì.

“Đội trưởng, cô biết con hổ trắng lớn đó à?” Phù Nhã Vấn bỗng nhiên hỏi.

Trình Dao ừ một tiếng: “Lúc trước tôi đã từng cứu nó.”

“Hả? Vậy nó không đi theo cô sao?” Phù Nhã Vấn chợt cảm thấy đáng tiếc, nghe nói con hổ trắng lớn này là động vật biến dị, nếu tiểu đội của bọn họ có được một con hổ trắng lớn như vậy, sức chiến đấu nhất định sẽ tăng lên không ít.

Không ngờ Phù Nhã Vấn nói trúng phóc mà lại chọc trúng nỗi buồn của Trình Dao, trên mặt nàng lóe lên một chút mất mát, nhưng không nói gì nữa, mà yên lặng nhìn hổ trắng lớn.

Hơn nữa, nàng chưa từng nhìn thấy sự nghịch ngợm như vậy ở hổ trắng lớn, xem ra nó ở bên cạnh của Thẩm Chi Hủ quả thật rất tốt.

“Mùi hương gì vậy? Thơm quá!” Lão Nhị ra sức hít lấy hít để, ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, nước miếng suýt chút nữa đã chảy ra khỏi miệng: “Đại ca, đám người kia đang nấu ăn!”

Đại ca sờ lên chiếc bụng xẹp lép của mình, ừ một tiếng.

Lão Nhị thấy thế, bĩu môi, ánh mắt đặt lên người phụ nữ vẫn luôn co ro trong góc không dám nhúc nhích, rồi nắm lấy cánh tay cô ta kéo lên.

“A…”

Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng sợ nhìn Lão Nhị.

“Cô đi đi, đi qua chỗ bên cạnh đòi một chút đồ ăn.”

“Tôi… Không…”

Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã bị kéo ra khỏi cửa hàng tiện lợi, những hạt mưa lạnh lẽo đập vào người cô ta, khiến người phụ nữ không khỏi rùng mình.

“Đi nhanh đi, nếu không có gì ăn thì cô cũng đừng quay lại nữa!”

Người phụ nữ không dám làm trái ý Lão Nhị, cô ta không muốn chết, chỉ có thể sợ hãi đi từng bước về phía quán mì, càng đến gần, mùi thơm của mì cũng từ từ xộc vào mũi cô ta, dạ dày vốn đã đói khát lại bắt đầu réo lên mấy tiếng.

Kiều Nghệ và hổ mẹ phát hiện người phụ nữ đi đến đầu tiên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt gầy gò của cô gái, hai cánh tay đầy vết bầm tím lộ ra ngoài, lập tức biết được người phụ nữ này đã phải chịu đựng rất nhiều sự ngược đãi vô nhân đạo.

Những người phụ nữ có mặt ở đây không khỏi cau mày, càng đừng nói tới đám người Lý Văn Bân.

“Cô gái, có chuyện gì sao?” Thấy biểu cảm sợ hãi rụt rè của người phụ nữ, Lý Văn Bân cố tình nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ vốn đã sợ hãi, không ngờ trong phòng còn có hai con hổ, khiến cô ta sợ đến mức ngã xuống đất, ôm đầu liên tục nói: “Đừng ăn thịt tôi! Đừng ăn thịt tôi! Đừng ăn thịt tôi!”

Kiều Nghệ: “...”

Hổ mẹ: “...”

Hai mẹ con nhà hổ không hẹn mà cùng tỏ vẻ một lời khó nói hết, mặc dù bọn họ là mãnh thú nhưng bọn họ không có sở thích ăn thịt người, được không?

Kiều Nghệ dứt khoát tựa đầu vào vòng tay mát lạnh dễ ngửi của Người đẹp ốm yếu, không muốn nhìn người phụ nữ này nữa.

Hổ mẹ cũng quay đầu sang một bên, dùng hành động cho thấy bản thân không có hứng thú với thú hai chân này.

Lý Văn Bân càng xấu hổ hơn, liếc nhìn về phía Thẩm Chi Hủ tỏ ý xin lỗi, rồi vội vàng đỡ người phụ nữ đứng dậy.

“Đừng sợ, cô gái à đừng sợ, hổ ở đây không ăn thịt người.”

Dưới sự an ủi không ngừng của Lý Văn Bân, người phụ nữ cuối cùng cũng mở mắt ra, cẩn thận liếc nhìn hai con hổ, nhìn thấy chúng quả thật không nhìn về phía mình, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt ở trên mặt, ngượng ngùng mỉm cười.

“Xin, xin lỗi.”

“Đúng rồi, cô gái à, cô có chuyện gì sao? Cô là người của cửa hàng tiện lợi bên kia sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-110.html.]

Nghe thấy mấy chữ “Cửa hàng tiện lợi”, trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia sợ hãi rõ ràng: “Ừm.”

“Cô đến đây có chuyện gì sao?”

Lời vừa dứt thì bụng cô ta lại réo lên vài tiếng.

Xoa bụng mình một chút, hai má cô ta đỏ bừng, cố nén sự sợ hãi và xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… Anh có thể cho tôi một ít đồ ăn được không?”

Mặc dù giọng nói của cô ta rất nhỏ nhưng thính giác của những người ở đây đều rất tốt, có thể nghe được rất rõ lời nói của cô ta.

Lý Văn Bân khựng một chút, nhìn về phía Đặng Hoài Hoa.

Đặng Hoài Hoa đẩy mắt kính trên sống mũi, nhẹ nhàng nói: “Là bọn họ ép cô đến đây xin đồ ăn à?”

Có lẽ lâu lắm rồi mới gặp được một người dễ nói chuyện như vậy, người phụ nữ lập tức rơi nước mắt, cô ta không muốn tiếp tục bị người khác bắt nạt và sỉ nhục như thế nữa, vội vàng quỳ xuống, ôm lấy đùi của Lý Văn Bân.

“Cầu xin các anh cứu tôi! Bọn họ không phải là người! Bọn họ không phải là người!” Người phụ nữ than thở khóc lóc lên án hành động xấu xa của hai người đàn ông kia với mình, nghe được chuyện này, nắm đ.ấ.m của của mọi người ở đây đều nắm chặt lại, Kiều Nghệ cũng thò đầu ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, nghiêng đầu nhìn cô gái bằng ánh mắt đồng tình.

Nếu cô không có dị năng, không có hổ mẹ, không có Người đẹp ốm yếu, cô nghĩ mình không bị zombie cắn c.h.ế.t thì cũng bị người khác bắt được nấu thành đồ ăn.

Cũng hên là cô may mắn, có hổ mẹ, có Người đẹp ốm yếu.

Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ quyến luyến rụt vào vòng tay của Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ như nhận ra điều gì đó, đưa tay gãi dưới cằm cô.

“Cầu xin các anh cứu tôi, gì tôi cũng làm được, chỉ cần các anh sẵn lòng cứu tôi!”

Người phụ nữ còn quỳ lạy dập đầu với bọn họ, lần sau càng mạnh hơn lần trước, trong chốc lát trên trán của cô ta đã nổi lên những mảng xanh tím.

Sau khi Lý Văn Bân định thần lại, lập tức đỡ đối phương đứng dậy.

“Cô gái, cô đừng làm như vậy!” Lý Văn Bân cũng rất tức giận, không nghĩ đến lúc trước hai người đó không bằng cầm thú như vậy, nhưng tiểu đội cũng không phải của anh ta, anh ta không có cách nào quyết định, chỉ có thể nhìn về phía đám người Đặng Hoài Hoa.

Trình Dao cũng có vài phần thông cảm với người phụ nữ này, nhưng lần này bọn họ đi đến thành phố Hồng Diễn, dẫn theo một người bình thường thì khá bất tiện, do dự một chút rồi nói: “Nơi này cách căn cứ Hoài Long không xa, tôi có thể đưa cho cô một chiếc xe và bản đồ, cô tự lái xe đến đó có được không?”

Người phụ nữ sửng sốt, vội vàng không ngừng lắc đầu: “Không, không, tôi không muốn đi một mình đến căn cứ Hoài Long! Mọi người đi nơi đâu! Để tôi đi theo mọi người đi!”

Cô ta có thể cảm nhận được bọn họ đều là người tốt, thay vì tự mình đi đến căn cứ Hoài Long, không bằng đi chung với nhóm này người, cô ta còn có thể an toàn hơn một chút.

Phù Nhã Vấn cũng khó xử nói: “Nhưng lần này chúng tôi đi đến thành phố Hồng Diễn để làm nhiệm vụ, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cô đi theo chúng tôi còn không bằng đi đến căn cứ Hoài Long an toàn hơn.”

Thành phố Hồng Diễn?

Người phụ nữ đã từng nghe nói đến nơi này, nhưng cô ta không muốn rời đi một mình, cho dù có đi, cô ta vẫn sẽ gặp hai tên súc sinh kia ở căn cứ Hoài Long.

“Tôi đồng ý! Tôi có thể tiêu diệt zombie, chỉ cần xin các anh dẫn tôi theo! Cầu xin các anh!” Người phụ nữ lại dập đầu một lần nữa.

Lý Văn Bân vội vàng kéo đối phương đứng dậy lần nữa: “Đừng như vậy, cô đừng làm như vậy!”

Lúc người phụ nữ còn muốn dập đầu một lần nữa, một giọng nói vô cùng khó nghe vang lên.

“Này này này, đang làm gì vậy?”

Cơ thể người phụ nữ trở nên cứng đờ, ngồi trên mặt đất run bần bật.

“Tôi kêu cô đến đây đòi thức ăn, cô lại đến đây dập đầu quỳ lạy người ta, cô cảm thấy bản thân mình quá nhàn rỗi à?” Lão Nhị vừa nói xong, đã bước tới định đá người phụ nữ này một cái nhưng lại bị Lý Văn Bân nhanh chóng ngăn cản.

“Anh làm gì vậy?” Lý Văn Bân gầm lên.

Thạch Kính Tùng thấy vậy, chậm rãi đứng dậy, dùng cơ thể cao lớn của mình tạo cảm giác áp bức với Lão Nhị.

Nhưng Lão Nhị lại là tên khốn nạn, hoàn toàn không hề sợ hãi, thậm chí còn ưỡn ngực, quái gở nói: “Làm sao? Tôi đang dạy dỗ người của tôi, liên quan gì đến anh?”

Loading...