Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:19:22
Lượt xem: 238
Kiều Nghệ xấu hổ dùng chân gãi gãi gò má, ánh mắt tội lỗi đảo quanh, nhưng lại không dám nhìn Người đẹp ốm yếu.
Ôi chao, cô không cố ý mà, đó do là phản ứng trong tiềm thức chứ bộ.
Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ mấy giây cuối cùng bỏ cuộc, thở dài một tiếng, lấy nước trong không gian ra rửa tay sau đó dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên tay, lúc này mới nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy mặt hổ trắng nhỏ, dùng sức véo véo vào cái.
"Ngao Ngao đúng là lòng dạ độc ác!"
Nghe thấy vẻ oán giận trong giọng điệu của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ càng cảm thấy áy náy nên mặc kệ Người đẹp ốm yếu dù có véo véo thế nào cô cũng không hề tức giận.
Cách đó không xa, hổ mẹ đang quan sát sự tương tác giữa một người và một con hổ, đột nhiên tai nó giật giật như thể nghe thấy điều gì đó, nhẹ nhàng rời đi không một tiếng động.
Kiều Nghệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại ngaooo ngaooo mấy tiếng, sau khi Người đẹp ốm yếu dừng lại, cô nhìn về hướng hổ mẹ vừa rời đi.
“Grừ grừ…?” Mẹ đi đâu rồi?
Thẩm Chi Hủ nhìn sang cũng không thấy con hổ trắng lớn, anh đứng dậy nói với hổ trắng nhỏ: “Chúng ta đi tìm mẹ em đi.”
Kiều Nghệ gật đầu, theo mùi hương của hổ mẹ, một người một hổ nhanh chóng đuổi kịp con hổ trắng lớn.
"Grừ grừ..." Mẹ đi đâu thế?
Hổ mẹ dừng lại chờ bọn họ đi tới rồi phát ra một tiếng rống cách đó không xa.
"Sao vậy?" Thẩm Chi Hủ cau mày, cảm giác được trạng thái của hổ trắng lớn có gì đó không đúng, sức mạnh không gian lan tràn như gợn sóng, sau khi cảm nhận được điều gì đó, lông mày anh khẽ động: "Có cái gì đó?"
Có cái gì đó?
Kiều Nghệ trong tiềm thức tưởng rằng đó là zombie nên trở nên cảnh giác, nhưng khi họ thận trọng đến gần, thứ họ nhìn thấy là một con ch.ó con gầy gò, đằng sau là một t.h.i t.h.ể nữ đã thối rữa đến mức khó nhìn rõ mặt.
Trên bề mặt t.h.i t.h.ể không có vết thương nào và không rõ tại sao lại chết.
Lúc này, con ch.ó con chú ý tới một người và hai con hổ đang đến gần, tuy yếu đuối nhưng nó vẫn thận trọng đứng trước t.h.i t.h.ể của người phụ nữ, nhe răng hung hãn về phía họ.
Trời ơi, con ch.ó này không sợ cô và hổ mẹ!
Kiều Nghệ nhận ra điều này nhanh chóng nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ dường như không có hứng thú với chú chó con mong manh yếu ớt này, nó liếc nhìn vài lần rồi thu ánh mắt lại với vẻ chán nản.
Hổ mẹ cũng không có hứng thú, huống chi là Thẩm Chi Hủ, anh thấp giọng hỏi hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, chúng ta trở về được không?"
Kiều Nghệ vô thức muốn gật đầu, nhưng lại dừng lại.
"Grừ grừ..." Chúng ta rời đi, vậy con ch.ó con này phải làm sao?
Nhìn nó có vẻ như sắp c.h.ế.t đói rồi nhưng vẫn canh giữ cái t.h.i t.h.ể này, không phải t.h.i t.h.ể này là chủ nhân của nó chứ?
Thẩm Chi Hủ hiểu Kiều Nghệ muốn hỏi gì, nhìn con ch.ó con vẫn đang nhe răng như cũ, chậm rãi trả lời: “Thi thể này hẳn là chủ nhân của con ch.ó con, nó còn chưa thức tỉnh sức mạnh, một mực không chịu rời đi có lẽ là muốn bảo vệ chủ nhân."
Kiều Nghệ nhất thời cảm thấy khó chịu.
"Grừ grừ..." Có muốn đi cùng chúng tôi không?
Cô không nhịn được nói với con ch.ó con.
Đáng tiếc, chó con không hiểu tưởng Kiều Nghệ đang ra oai với mình nên ra sức sủa, kết quả là ngã xuống đất giãy giụa hồi lâu mà không đứng dậy được.
Thật đáng thương!
Kiều Nghệ nhìn chú chó con một cách thông cảm.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, từ trong không gian lấy ra một túi thức ăn cho chó, gói lại đặt cách con ch.ó con không xa.
"Muốn ăn không?"
Con chó con bất động, vẫn cảnh giác như cũ, người còn hơi run.
"Có muốn rời đi với chúng ta không? Chủ nhân của mày c.h.ế.t rồi."
Đôi tai của chú chó con cử động nhưng vẫn không có phản ứng, dường như nó đã quyết tâm bảo vệ chủ nhân của mình.
Thẩm Chi Hủ đành phải nhún vai với Kiều Nghệ.
Cún con không muốn rời đi bọn họ cũng không thể ép buộc, ở lại một lúc, Thẩm Chi Hủ cùng hai con hổ trắng rời đi.
Sau khi họ rời đi, con ch.ó con rõ ràng đã thoải mái hơn, nó khó khăn bò dậy, không đi về hướng đặt thức ăn mà đi vài vòng quanh người chủ nhân như trước, tựa đầu vào n.g.ự.c chủ nhân, đôi mắt lờ mờ không chút ánh sáng từ từ khép lại.
Trở lại đoàn xe, Thẩm Chi Hủ không nói cho Cao Hoằng Khải và mọi người chuyện vừa xảy ra, khi biết mình và Trình Dao đêm nay sẽ thức đến nửa đêm lông mày Thẩm Chi Hủ hơi giật giật, ánh mắt vô tình như cố ý liếc nhìn Phù Nhã Vấn đang nói chuyện với Trình Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-120.html.]
Bởi vì Thẩm Chi Hủ đang canh gác nên Kiều Nghệ không muốn đi ngủ sớm như vậy, lại nhớ con ch.ó con trước đó nhìn thấy cho nên sau khi ra hiệu cho Người đẹp ốm yếu, cô lại dẫn hổ mẹ đến chỗ chó con.
Đáng tiếc là họ đến muộn con ch.ó con đã tắt thở, thức ăn cho chó mà Người đẹp ốm yếu để xuống trước đó vẫn chưa được đụng tới.
Thật là một chú chó trung thành.
Kiều Nghệ khịt mũi, không khỏi băn khoăn nếu cô xảy ra chuyện gì, hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu có làm như vậy không?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cô lập tức cảm thấy xui xẻo, trong lòng vội vàng lẩm bẩm mấy lần nghĩ rằng không có kiêng kỵ, không có cấm kỵ.
Cô sẽ ổn thôi, hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu cũng vậy!
Kiều Nghệ nghiêm túc gật đầu, giây tiếp theo cái đuôi dài của hổ mẹ sượt qua mặt cô, mũi cô bị đuôi hổ mẹ cù.
"Grừ grừ..." Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?
"Rống…"
Hổ mẹ nhìn về phía bọn họ đang đóng quân, rõ ràng đang nói với bé con rằng đã đến lúc phải quay về.
Kiều Nghệ hiểu ý chân ngắn rời đi trước, hổ mẹ theo sau, hai mẹ con chậm rãi đi về trại.
***
"Tách tách..."
Những tia lửa màu đỏ cam phát ra âm thanh yếu ớt, hai người canh đêm nhìn ngọn lửa, dường như cả hai đều không có ý định lên tiếng.
Trình Dao nhịn không được tức giận, chủ động lên tiếng:
"Kế hoạch của anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ là gì?"
Thẩm Chi Hủ biết danh sách sắp xếp tối nay có gì đó mờ ám, quả nhiên, đây không phải là chuyện đã xảy ra sao?
“Không có kế hoạch gì.” Anh trả lời.
Trình Dao không hài lòng với câu trả lời của Thẩm Chi Hủ: “Anh định đưa nó về ở căn cứ Hoài Long à?”
"Không được sao?"
"Có thể, nhưng anh có thấy căn cứ Hoài Long quá nhỏ không? Có nên đổi căn cứ lớn hơn không?"
Trình Dao mặc dù không nói nhiều, nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn cảm nhận được trong lời nói của nàng có dã tâm, khóe miệng hơi nhếch lên đi thẳng vào vấn đề: “Muốn cái gì cứ việc nói thẳng.”
Trình Dao nghẹn họng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Được rồi, tôi muốn mời anh gia nhập đội ngũ của chúng tôi.”
Tham gia vào đội của cô ta sao?
Thẩm Chi Hủ có chút buồn cười, dưới ánh lửa đỏ cam khuôn mặt khôi ngô tuấn tú rất mê người.
Trình Dao không khỏi ngây người nhìn, nhưng khi nghĩ tới khí chất có vẻ nguy hiểm của người đàn ông này, nàng lại sợ hãi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không ngừng cảnh cáo bản thân người đàn ông này không phải là thứ nàng có thể cám dỗ.
"Tại sao anh không nói nữa?"
“Không, tôi chỉ nghĩ đến một điều buồn cười thôi.”
Không phải rất buồn cười sao, kiếp trước người phụ nữ này từng đánh g.i.ế.c anh, vậy mà kiếp này lại bình tĩnh đề nghị anh về với đội của nàng.
Nếu Trình Dao ở kiếp trước biết chuyện này, chắc chắn nàng sẽ bị cười nhạo đến c.h.ế.t phải không?
Trình Dao: "..."
Quả nhiên, mỗi lần nói chuyện với Thẩm Chi Hủ đều sẽ bị anh làm cho tức phát cáu!
Nàng hít một hơi thật sâu, muốn nghiêm túc hỏi lại, nhưng giọng nói thản nhiên của Thẩm Chí Hủ lại vang lên.
"Thật xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định gia nhập đội."
"Lý Văn Bân thì sao?"
"Tôi muốn đi thành phố Hồng Diễn, chung đường với bọn họ mà thôi."
À ra là vậy.
Trình Dao mím môi, có vẻ khá thất vọng.
Vẻ mặt Thẩm Chi Hủ hời hợt, như vừa nghe được cái gì, khóe mắt hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt.
"Ngao Ngao đã trở lại rồi à?"
Trình Dao nghe Thẩm Chi Hủ giọng điệu trìu mến, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy con hổ trắng nhỏ lông xù lao vào trong n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ, anh vòng tay ôm chặt lấy cô.