Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:21:23
Lượt xem: 203
Kiều Nghệ vừa hỏi xong thì cô đã nghĩ đến điều gì đó, tức đến mức rung cả râu.
“Grào grào.” Grào! Tôi biết rồi! Bọn họ đây là muốn lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn! Thật đáng ghét quá mà!
Nói không chừng bọn họ lợi dụng chúng ta xong, còn đ.â.m d.a.o sau lưng nữa!
Kiều Nghệ sâu sắc cảm thấy ban nãy mình gầm quá không có khí thế gì cả, cô nên gầm thêm mấy tiếng nữa dọa c.h.ế.t đám người xấu kia mới phải!
“Sao Ngao Ngao lại tức giận nữa rồi?”
Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu lên, xoa mặt của hổ trắng nhỏ, ngón tay thon dài xoa đi xoa lại trên má cô.
Động tác này khiến Kiều Nghệ rất thoải mái nên không đẩy tay của Người đẹp ốm yếu ra.
“Grào grào.” Bọn họ đáng ghét như thế, chúng ta vẫn muốn hợp tác với bọn họ sao?
“Đừng lo lắng, nếu như bọn họ ra tay chúng ta cũng sẽ không ngồi im khoanh tay chờ c.h.ế.t đâu.”
Thẩm Chi Hủ không nói anh lờ mờ cảm giác được trong nhà máy chế biến có thứ gì đó đang thu hút bản thân anh.
Sẽ là cái gì đây?
Con ngươi của Thẩm Chi Hủ hơi tối lại.
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói đúng, gật gật đầu.
“Grào grào.” Anh nói đúng.
Lúc này, giọng nói của Cao Hoằng Khải vang lên.
“Anh Thẩm, bọn họ sắp vào nhà máy chế biến rồi, chúng ta phải mau chóng đuổi theo thôi.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, lại nâng mặt của hổ trắng nhỏ lên xoa một cái: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Có lời này của Người đẹp ốm yếu, trái tim của Kiều Nghệ quả nhiên yên tâm xuống.
Thẩm Chi Hủ đẩy hổ trắng nhỏ quay lại xe, còn anh cũng leo lên ghế phụ.
Sau khi xe khởi động, Kiều Nghệ lung la lung lay đi về phía hổ mẹ, ôm chặt cái đuôi vẫy vẫy của hổ mẹ.
“Grào grào.” Mẹ, chiêu hồi nãy của mẹ đúng là ngầu quá trời luôn á!
Kiều Nghệ bắt đầu khen hổ mẹ.
Đáng tiếc hổ mẹ nghe không hiểu, rút chiếc đuôi của mình ra, khó hiểu nhìn đứa con nhà mình.
Kiều Nghệ lại ôm chân của hổ mẹ vào trong lòng, còn cọ cọ mặt lên.
“Grào grào.” Mẹ, chắc mẹ cũng đều nghe thấy hết những lời lúc nãy con nói với Người đẹp ốm yếu rồi đúng không? Đợi lát nữa mẹ cũng phải đề cao cảnh giác đấy nhé, đặc biệt là người đàn ông tóc vàng kia, con cảm thấy chắc chắn anh ta sẽ ghi hận mẹ trong lòng rồi đó, mẹ nhất định phải phòng bị anh ta đấy!
Nhưng mẹ của cô sắp cấp 5 rồi, người đó mới chỉ là người dị năng hệ hỏa cấp 3, không đủ gây sợ hãi.
……
Đội người hai bên từ từ lái xe vào nhà máy chế biến lương thực, điều khiến người ta ngạc nhiên là ngoại trừ t.h.i t.h.ể zombie nằm trên mặt đất, không nhìn thấy bất kỳ zombie đang sống nào bên trong. Lẽ nào đã có người từng đến trước họ rồi, còn xử lý sạch sẽ zombie luôn? Nếu như là như thế, trong nhà kho có còn lương thực không?
Mấy người Lý Văn Bân không khỏi tò mò, đến cả Trình Dao cũng không nhịn được Phù Nhã Vấn dùng dị năng tinh thần do thám tình huống xung quanh.
Trước mắt phạm vi Phù Nhã Vấn có thể do thám trong bán kính 500 mét, cô ta không cảm nhận được bất cứ điều gì không ổn nên cau mày lắc lắc đầu.
“Không phát hiện ra dấu vết của zombie.”
“Không phải chứ, không phải nói nhà máy chế biến này ít cũng phải có mấy trăm người công nhân sao? Làm sao có thể không có nổi một con zombie?” Dương Bội Doanh phản bác đáp.
Sắc mặt của Phù Nhã Vấn cũng khó coi, không nhịn được mà cảm thấy bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-127.html.]
“Đội trưởng…?”
“Chuyện xảy ra bất thường ắt có yêu quái, chúng ta hành động cẩn thận.” Nói xong, Trình Dao nhìn Dương Bội Doanh một cái thông qua kính chiếu hậu: “Bội Doanh, lát nữa có thể là chúng tôi không chăm sóc được cho cô, cô nhất định phải chú ý thêm nhé.”
“Ok đội trưởng, tôi biết rồi!” Dương Bội Doanh gật mạnh đầu.
Đồng thời lúc ấy, Thẩm Chi Hủ dường như cảm nhận được điều gì đó, con ngươi đen âm trầm nhìn về một hướng, đôi môi từ từ cong lên để lộ sự thích thú.
Thì ra là thứ này đang thu hút mình sao?
Thú vị, nhà máy chế biến này cũng đúng thật là “người giỏi đất thiêng” mà.
Chiếc xe chạy khoảng hai mươi phút thì bọn họ chậm rãi dừng lại trước cửa nhà kho của nhà máy chế biến. Xung quanh yên tĩnh đến kỳ cục, hoàn toàn không giống dáng vẻ nên có của một nhà máy chế biến từng có mấy trăm công nhân trước khi tận thế.
"Đội trưởng?" Trần Khải Lương nắm chặt đao dài trong tay, bất an nhìn Lý Văn Bân.
Lý Văn Bân cũng thấy hơi bối rối, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Chi Hủ là anh ta lại đè nén sự bối rối này xuống.
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Anh ta an ủi Trần Khải Lương, đồng thời cũng an ủi chính mình.
Không chỉ riêng bọn Lý Văn Bân cảm thấy không thích hợp, ngay cả đám người Địch Thao cũng nhận thấy sự bất thường.
Phí Minh nhìn trái nhìn phải cả buổi mà không thấy bất cứ con zombie nào thì rối rắm đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi.
“Đại ca, anh không cảm thấy nơi này yên tĩnh quá sao?”
Địch Thao xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, trên mặt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa: "Xuống xe trước đã."
Nói rồi Địch Thao đi xuống xe trước, không lâu sau Phí Minh cũng đứng bên cạnh anh ta, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Đại ca, không phải nói ở đây có rất nhiều zombie à? Tại sao chúng ta không thấy một mống nào thế? Hay là cái tên đầu trọc đã c.h.ế.t kia lừa chúng ta nhỉ?”
“Chắc là không đâu, cậu thử suy nghĩ mà xem, bọn họ gần như c.h.ế.t hết cả đội rồi, cần gì phải trả cái giá khủng khiếp như vậy để lừa gạt chúng ta chứ?”
“Anh nói cũng đúng.” Phí Minh ngơ ngác gật đầu, nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh trống rỗng lại yên tĩnh đến lạ, anh ta không khỏi cảm thấy bất an. Từng tế bào trên người anh ta đang kêu gào muốn chạy khỏi đây, nhưng khi nhìn Địch Thao bình tĩnh trấn định, anh ta chỉ có thể chịu đựng.
“Phí Minh, bảo Tiểu Minh đi xem thử tình hình thế nào.”
"Vâng." Phí Minh gật đầu, gọi dị năng giả tốc độ trong đoàn xe tới, bảo cậu ta đến kho hàng bên kia xem xét tình hình, cuối cùng còn bảo cậu ta chú ý an toàn.
Đám người Lý Văn Bân thấy Địch Thao xuống xe thì anh ta cũng mang theo đồng đội xuống xe. Trình Dao rớt lại phía sau bọn họ vài bước, chậm rãi đi về phía đám người Địch Thao.
“Sao vậy?” Lý Văn Bân hỏi.
“Phái một dị năng giả tốc độ đi xem tình hình thế nào, đợi cậu ta trở về là biết thôi.” Địch Thao trả lời, khóe mắt lướt qua Lý Văn Bân nhìn về phía chiếc xe cuối cùng của bọn họ. Anh ta thấy Thẩm Chi Hủ không đi xuống, đôi mắt hơi cụp xuống che đi ánh sáng tối tăm dưới đáy mắt.
Dị năng giả tốc độ?
Lý Văn Bân vừa gật đầu, vừa âm thầm ghi nhớ.
Cũng không lâu sau, Thẩm Chi Hủ mà Địch Thao cực kỳ kiêng dè cũng xuống xe. Anh cũng vòng ra phía sau xe đầu tiên y như lúc trước, đưa hai con hổ trắng một lớn một nhỏ xuống, xong xuôi mới chậm rãi thong thả đi tới. Hai con hổ trắng phía sau Thẩm Chi Hủ cũng giống anh, cũng ung dung thoải mái như thể bọn họ tới đây để đi dạo chứ không phải đang làm chuyện gì nguy hiểm.
Sự bình tĩnh này khiến Địch Thao phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng anh ta cứ nhớ đến Thẩm Chi Hủ ra tay với đàn em của mình thì lại không nuốt trôi cục tức ấy. Nếu đợi lát nữa có cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ trả đũa lại!
Còn hai con hổ trắng kia thì…
Địch Thao kín đáo liếc nhìn hai con hổ trắng.
Anh ta chưa được ăn thịt hổ bao giờ đâu, chắc là mùi vị sẽ ngon miệng lắm nhỉ?
Địch Thao vô thức l.i.ế.m đôi môi khô khốc.
Cùng lúc đó, Kiều Nghệ đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn nhưng không phát hiện được gì, không nhịn được mà tiến lại gần hổ mẹ.
Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn về phía nhóc con, cái đuôi thật dài phất qua tấm lưng hơi cong lên của nhóc con để dịu dàng trấn an.
Cảm nhận được sự an ủi của hổ mẹ, Kiều Nghệ thấy trong lòng ấm áp, chúi đầu cọ xát cổ nó.